"Hộc, hộc."
Anh Quốc Kỳ sử dụng tất cả sức lực của mình, chạy thục mạng về phía thôn, vết thương trên tay hắn cũng đã lành lại, máu đã sớm ngừng chảy, nhưng Anh Quốc Kỳ không dám buông lỏng cảnh giác của mình lại.
Ma thú dạng hổ trời sinh khứu giác nhạy cảm, dù cho vết máu đã hết, nó vẫn có thể ngửi được mùi của Anh Quốc Kỳ. Sở dĩ ban nãy nó không phát hiện hắn là vì Ngân Sí Bạch Hổ đang mãi cấu xé con mồi của mình.
Tiếp tục chạy được vài trượng thì bỗng nhiên Anh Quốc Kỳ cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt ở phía sau mình, sát khí này càng lúc càng gần, cuối cùng là cách gần hắn chỉ mấy thước. Anh Quốc Kỳ cảm thấy trước mặt hắn không phải là con đường trở về thôn, mà là đi vào Quỷ Môn Quan.
Vì vậy hắn không chạy thẳng nữa, mà lại ngã người sang bên phải. Ngay khi hắn ngã xuống đất, tại vị trí trước đó của hắn bỗng nhiên xuất hiện một tiếng xé gió, cái trảo của Ngân Sí Bạch Hổ chọp vào hư không.
Chứng kiến cảnh này Anh Quốc Kỳ toát ra mồ hôi lạnh, sau lưng của hắn đã ướt nhẹp. Không chậm trễ, Anh Quốc Kỳ đứng dậy rồi chạy tiếp. Ngân Sí Bạch Hổ cũng không thua kém, nó gầm lên một tiếng rồi đuổi theo, nói là đuổi nhưng thật ra là nó chỉ phóng một cái thôi, chỉ một cú phóng đã cách xa mấy thước rồi.
Nó trực tiếp đè Anh Quốc Kỳ xuống đất. Tuyệt vọng và hoảng sợ, hắn chỉ biết hét lên rồi cầm kiếm chém loạn xạ. Thanh kiếm chém vào Ngân Sí Bạch Hổ, một cọng lông cũng không tổn hao chút nào, thậm chí còn chưa được tính là gãi ngứa.
Nhắm mắt chém loạn một hồi, Anh Quốc Kỳ cảm thấy mình chém trúng thứ gì đó mềm mềm, tiếp đến thì nghe được tiếng gầm hú đau đớn phát ra từ Ngân Sí Bạch Hổ, rồi buông Anh Quốc Kỳ ra. Anh Quốc Kỳ thử híp mắt xem thì biết mình đã chém trúng thứ gì.
Mắt trái của Ngân Sí Bạch Hổ đang bị thanh kiếm trong tay hắn đâm thẳng vào, một dòng suối màu đỏ thẫm từ bên trong chảy ra, rất nhanh thì dưới đất xuất hiện một vũng máu lớn.
Biết cơ hội đã đến, Anh Quốc Kỳ đang định chạy về thôn lần nữa, thì một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Ngân Sí Bạch Hổ là một đầu nhị tinh ma thú, nếu dẫn nó trở về thôn thì chắc chắn cả thôn sẽ bị nó tàn sát không chừa một ai, bao gồm muội muội Anh Mộng Nhiên của mình. Nhất tinh ma thú thôn dân còn đánh không được, huống chi là một đầu nhị tinh đây.
Nghĩ tới điểm này, Anh Quốc Kỳ run lên, không do dự nữa, chạy về hướng ngược lại của thôn. Hắn cũng dự định hi sinh bản thân mình để cứu toàn bộ thôn dân, tuy nhiên hắn cũng không bằng lòng thúc thủ chịu trói, dù chỉ còn một cơ hội sống thôi hắn vẫn bắt cố tóm lấy.
Đang trong lúc Ngân Sí Bạch Hổ đang gầm hét vì con mắt trái bị tổn thương, Anh Quốc Kỳ đã chạy được năm trượng hơn rồi. Đợi khi nó bình tĩnh thì bóng dáng của hắn cũng đã vô ảnh vô tung. Điều này làm cho con ma thú tức giận đến run người.
Nó muốn bất cứ giá nào cũng phải tìm được kẻ đã đâm con mắt trái của mình. Ngân Sí Bạch Hổ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, ngâm lên một tiếng thật to rồi khịt khịt mũi, cố gắng sử dụng mùi để truy đuổi kẻ đã làm hại nó.
Khịt mũi một hồi, ánh mắt Ngân Sí Bạch Hổ lộ ra tàn nhẫn, xoay người về phía bên phải, phía mà Anh Quốc Kỳ chạy trốn. Lúc đầu, Ngân Sí Bạch Hổ chỉ dùng thân để truy đuổi, bởi vì nó cảm thấy không cần thiết sử dụng đôi cánh của mình.
Ngân Sí Bạch Hổ vỗ vỗ đôi canh của mình, gió xung quanh bắt đầu tụ hợp về phía nó, vỗ được tầm ba cái thì thân thể của nó bắt đầu trôi nỗi trên không, cách mặt đất mấy thước.
Tiếp đến, trong hư không nhoáng một cái, thân ảnh của Ngân Sí Bạch Hổ đã xuất hiện ngoài mấy trượng rồi, đáp xuống một con suối nhỏ. Tiếp đất, nó lại khịt khịt cái mũi của mình, qua một hồi lâu, sắc mặt của nó càng dữ dằn hơn, còn có một tia bối rối, dĩ nhiên nó không phát hiện được mùi của Anh Quốc Kỳ.
Nó nhìn xung quanh đây, khắp nơi đều là cây cối, bụi rặm, không có gì đáng chú ý cả. Còn con suối, cũng chỉ toàn là nước với đá mà thôi.
Thời gian một nén hương trôi qua, Ngân Sí Bạch Hổ hết kiên nhẫn nổi, bèn chạy đi nơi khác tìm kiếm. Nó đi rồi, quan cảnh xung quanh con suối không có gì thay đổi hết, quy trình thuận theo tự nhiên mà tiến triển.
Lại một nén hương nữa trôi qua, bỗng nhiên từ dưới mặt đất ở gần con suối nhô ra một nhân ảnh dính đầy bùn đất xuất hiện, phảng phắc như độn thổ vậy, nhìn không ra là ai, trong miệng của hắn còn ngặm một ống trúc.
Nhân ảnh này cởi bộ đồ rách nát dính đầy bùn đất của mình ra, vứt xuống suối rồi bắt đầu giặt rữa, đợi cho vứt bẩn tẩy sạch thì hắn mới treo lên những cành cây để phơi khô.
Còn bản thân nhân ảnh, hắn cũng nhảy phào xuống suối để tự giặt mình, theo thời gian chậm rãi trôi qua, vết bùn cũng biến mất, nhân ảnh càng ngày càng rõ ràng.
Nhân ảnh này là một thiếu niên, khoảng tầm mười sáu tuổi, làn da bị bào mòn tới mức ngâm đen. Hắn không phải là Anh Quốc Kỳ vậy thì còn là ai.
Nguyên lai, sau khi chạy tới con suối này, Anh Quốc Kỳ vô tình tìm thấy một cái hố khá nhỏ, thế là hắn đào cái hố to lên, sao mà có thể chôn sống được bản thân, dĩ nhiên là hắn có chừa một vài đường thông khí.
Do hắn ở dưới lòng đất nên Ngân Sí Bạch Hổ vô pháp ngửi được mùi của Anh Quốc Kỳ, mùi của hắn đã được bùn đất che kín hoàn toàn. Ban đầu khi Ngân Sí Bạch Hổ rời đi, hắn dự định chui ra, nhưng vì an toàn nên hắn cố chờ thêm một nén hương nữa.
Sau khu tắm xong, Anh Quốc Kỳ dùng thanh kiếm dính đầy vết máu của mình để bắt cá. Hắn không ngay lập tức ăn liền, mà bộc lại trong một miếng vải, để dành đem về ăn chung với tiểu muội muội.
Hắn hiện tại đã về trễ hơn thường ngày, không biết muội muội có lo lắng hay không. Không được, ta phải trở về nhanh, bây giờ muội muội chắc cũng đã đói meo rồi.
Chờ quần áo khô xong, Anh Quốc Kỳ mặc vào rồi đi về phía thôn. Hắn không dám nghênh ngang đi, mà chỉ lén lút núp sau mấy bụi rặm với cây cối, bây giờ hắn đã bị Ngân Sí Bạch Hổ truy đuổi a, không thể bất cẩn được.
Thời gian xung quanh Anh Quốc Kỳ mơ hồ chậm lại, một phút thôi cũng tương ứng với một năm trời, hắn rất là khẩn trương, sợ bị Ngân Sí Bạch Hổ phát hiện, lần trước bởi vì nó chủ quan nên hắn mới có thể may mắn sống xót, nhưng chắc chắn lần này sẽ không.
Đi được một quảng đường, sắp tới được thôn thì bỗng xuất hiện một tiếng chuông vang lên trong đầu hắn. Ân, chính xác là ngay trong não hắn, không phải là kế bên tai. Đi kèm với tiếng chuông là một giọng nói không phân biệt rõ nam nữ, nó bảo:
"Keng! Chủ nhân trải qua Sinh Tử Kiếp, đạt đủ điều kiện kích hoạt Tu Chân Hệ Thống !"
"Keng! Để tiến hành kích hoạt Tu Chân Hệ Thống, chủ nhân cần phải chết giả suốt một ngày. Trong quá trình chết giả, không ai có thể đả thương chủ nhân, kể cả Tiên Đế !"
"Keng! Bắt đầu vào giai đoạn chết giả !"
Một loạt tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu Anh Quốc Kỳ, khiến hắn không khỏi sững sốt. Câu nói cuối cùng vang lên, trước mắt hắn hoá thành một màu tối đen, thân thể mất tự chủ nên ngã xuống.
Tim hắn vốn dĩ đang đập thì chợt ngừng lại, hơi thở cũng không có, môi tím lại, da dẻ trở nên lạnh ngắt. Trạng thái này không khác gì một cỗ thi thể bị vứt ở đây.
Không biết qua bao lâu, một trung niên nhân xuất hiện ở gần đó, biểu hiện như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hắn được gọi là Vương Hiền Ân, cũng là người sống chung thôn với Anh Quốc Kỳ.
Sở dĩ hắn xuất hiện ở đây là vì Anh Quốc Kỳ đã đi rất lâu mà vẫn chưa trở về, điều này khiến cho thôn dân rất lo lắng. Tuy việc này vốn không quan hệ gì với bọn họ, nhưng đã là người trong thôn thì đồng nghĩa với việc đã trở thành một đại gia đình, không thể không có quan hệ được.
Đây chính là tình cảm mà chỉ những dân thường mới có, tình trạng này không thể nào xuất hiện tại giới tu hành được.
Người lo lắng nhất trong thôn không ai qua được Anh Mộng Nhiên, tiểu nha đầu này thấy ca ca mình về trễ hơn thường ngày thì bắt đầu khóc rống lên, khiến cho thôn dân bất đắc dĩ cười khổ.
Nhưng thời gian qua càng lúc càng lâu, thái dương đã lên đỉnh rồi mà Anh Quốc Kỳ vẫn chưa về, cũng khiến cho thôn dân không khỏi sốt sắng, thế là Vương Hiền Ân xung phong đi tìm Anh Quốc Kỳ.
"Anh Quốc Kỳ ! Ngươi có ở đây thì lên tiếng a."
Vương Hiền Ân đã gọi như vậy nhiều lần, cơ hồ muốn rách cả cuốn họng đi vẫn không có tiếng đáp lại. Hắn bèn thở dài, rồi đi sâu vào bên trong khu rừng, không phải hắn tò mò vì dã thú biến mất, mà là để tìm kiếm Anh Quốc Kỳ.
Đi được một quảng, Vương Hiền Ân bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ lại, không phải hắn thấy Ngân Sí Bạch Hổ, mà là nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh ngắt của Anh Quốc Kỳ. Vương Hiền Ân cũng đã suy đoán khả năng này, không ngoài dự liệu, thế nhưng khi chính thức phát sinh thì hắn không tài nào tiếp nhận được.
Vương Hiền Ân đứng trước thi thể của Anh Quốc Kỳ, cởi chiếc mũ rơm đang đội lên đầu xuống, úp vào lòng ngực. Trên mặt hắn không có biểu tình nào, nhưng để ý kỹ thi sẽ phát hiện một chút đau khổ, ánh mắt nhắm lại, mặc niệm.
Rất nhanh thì Vương Hiền Ân mặc niệm xong, hắn bế thi thể của Anh Quốc Kỳ lên, đưa trở về nơi hắn lớn lên. Chứng kiến Anh Quốc Kỳ từ nhỏ lớn lên, Vương Hiền Ân đã xem hắn là con của mình rồi.