Một thôn quê yên tĩnh bên dưới chân Trường Linh sơn, ngọn núi nhỏ ít người biết đến. Số người sinh sống trong thôn không vượt quá hai chữ số, do dân số tương đối ít nên những người sinh sống tại đây họ đều biết mặt lẫn nhau.
Tại thôn này, có một ngôi nhà rách nát, nghèo nàn. Sinh sống ở đấy là một thiếu niên với độ tuổi tầm mười sáu, gương mặt bình thường, làn da đen ngâm do bị bào mòn lâu dài bởi ánh ban mai. Hắn là trụ cột của ngôi nhà này, cơm nước trong nhà đều từ tay hắn làm.
Ngoài người thiếu niên này, còn có một nữ hài mười tuổi tròn, do độ tuổi chưa được lớn, không đi ra nắng nhiều, vì lẽ đó nên làn da của nàng đặc biệt trắng noãn. Gương mặt của nàng ngay từ nhỏ đã hết sức tinh xảo, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nữ vạn người mê, điều này tuy tốt nhưng cũng rất xấu. Bởi không ai biết, một yếu đuối nữ tử tồn tại ở một nơi cường giả vi tôn thì sẽ ra sao, thế nhưng chắc chắn một điều là không tốt một chút nào.
Hai người này là huynh muội của nhau, người thiếu niên gọi Anh Quốc Kỳ, về phần nữ hài gọi là Anh Mộng Nhiên. Từ nhỏ, hai huynh muội đã nương tựa lẫn nhau, tất cả người thân còn lại đều đã bỏ đi. Tuy bị vứt bỏ, hai người họ vẫn không ghét bỏ điều này, tính cách vẫn cứ lạc quan yêu đời.
Sa Huyền Đại Lục, người tu luyện rất nhiều, là một nơi nói chuyện bằng nắm đấm, một lời không hợp liền sát nhân. Ranh giới giữa người tu hành với thường dân phân ra rất rõ ràng, mặc dù cũng có một vài người tốt không phân biệt, mà còn đối xử tốt với họ, thế nhưng những con người này rất ít, đa phần đều là nhìn những thường dân như những con kiến hôi.
Vì lẽ đó, thường dân đều sống rất khổ sở. Cũng có nhiều dân thường có được tư chất tốt nên được các tông môn, gia tộc thu nhận trở thành đệ tử của mình, người nào có tư chất tốt thì sẽ được cung cấp tài nguyên tu luyện, bồi dưỡng hắn, tư chất bình thường thì cũng sẽ được cung cấp tài nguyên chỉ có điều ít hơn, còn tư chất kém khỏi nói, chỉ có thể làm tạp dịch thôi.
Rất nhiều hài tử có hoàn cảnh giống với hai huynh muội Anh Quốc Kỳ. Họ là những người bị thân nhân vứt bỏ chỉ vì đỡ phải tốn thêm miệng ăn. Những hài tử có hoàn cảnh như vậy, tại Sa Huyền Đại Lục rộng lớn đều đếm không xuể, ít có người nào đồng tình với họ.
Ngày hôm nay, vẫn như mọi hôm, Anh Quốc Kỳ cầm thanh kiếm được đặt ở góc nhà lên. Thanh kiếm này trong một chuyến đi săn, hắn vô tình nhặt được nó, ban đầu thì cực kỳ sắc bén, hiện tại thì qua vô số lần sử dụng uy lực của nó cũng giảm đi rất nhiều, tuy vậy nó cũng tương đối bén.
Cầm thanh kiếm, Anh Quốc Kỳ đi ra khỏi thôn, tiến về phía khu rừng gần đó. Còn Anh Mộng Nhiên, nàng được các thôn dân chăm sóc hộ, những thôn dân này cũng tương đối yêu mến nàng, không có một ai ghét bỏ hết. Sống với những thôn dân này được mười sáu năm, tính cách của họ Anh Quốc Kỳ đều nắm rõ, không thể nói là rõ hết tất cả thôn dân nhưng cũng không kém là nhiêu. Nếu không, hắn vô pháp yên tâm để nàng ở lại.
Khi tới được khu rừng, Anh Quốc Kỳ bắt đầu đề cao cảnh giác lên mức tối đa, tinh thần cũng tập trung cao độ. Tay của hắn cầm chuôi kiếm được vắt bên hông, tư thế bất kỳ lúc nào cũng có thể nghênh địch, tuy chưa từng học qua kiếm thuật nhưng Anh Quốc Kỳ sử dụng kiếm đã rất lâu rồi, hắn vẫn có thể chém ra một vài đường cơ bản.
Khu rừng này Anh Quốc Kỳ thường ngày đều tới đây để săn dã thú, thập phần hiểm nguy, ngày nào hắn cũng săn được một hai con rồi đem về thôn, một phần để lại cho hắn và muội muội của mình ăn, còn lại bao nhiêu thì bán hết bấy nhiêu. Tuy là nguy hiểm, Anh Quốc Kỳ vẫn cứ tiếp tục đi săn, bởi vì hắn biết, không đi săn thì sẽ chết đói, thôn dân có thể trợ giúp nhất thời nhưng không thể hỗ trợ cả đời.
Thời gian trôi qua một khắc, dã thú không có một con xuất hiện. phảng phắc giống như bỏ trốn mất dạng vậy. Điều này quả thực rất là quỷ dị, , phải biết ngày hôm qua Anh Quốc Kỳ đi săn, dã thú xung quanh vẫn có rất nhiều, thế nhưng hôm nay không có một con.
Anh Quốc Kỳ không cam lòng đi về tay trắng, hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong khu rừng, thường thì càng vào sâu bên trong dã thú càng nhiều, không cẩn thận có thể bị bao vây. Nhưng thế thì sao, Anh Quốc Kỳ không thể không vào sâu được, nếu về tay trắng thì sẽ bị đói, hắn thì chịu được, nhưng muội muội Anh Mộng Nhiên thì không.
Đi tầm nửa khắc, Anh Quốc Kỳ vẫn chưa phát hiện được một đầu dã thú nào. Nội tâm của hắn bắt đầu lo lắng và hiếu kỳ, lo lắng là vì có thể sẽ phải đi về tay trắng, hơn nữa hôm nay không có dã thú thì ngày mai không thể nào có được, ngày kế cũng sẽ như ngày hôm nay, đồng nghĩa với việc sau này hắn và muội muội sẽ bị đói meo.
Hắn cũng hiếu kỳ, vì sao tất cả dã thú đều bỗng nhiên biến mất ? Chả lẽ có một vị cao nhân nào đó rảnh rỗi tới mức thanh tẩy khu rừng này, trả lại sự bình yên cho những người xung quanh ?
Ý nghĩ này vừa ra, Anh Quốc Kỳ bèn lắc đầu, không thể nào a. Những người tu hành đa phần họ đều rất kiêu ngạo, không làm những việc vô bổ như vậy. Đã vậy khu rừng này tương đối lớn, dã thú nhiều biết bao, không biết phải tốn bao nhiêu công lực mới có thể huyết tẩy được bọn chúng.
Lòng hiếu kỳ hại chết miêu, đạo lý này thế gian không ai không biết, Anh Quốc Kỳ cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hắn không tài nào khống chế dục vọng muốn được tìm hiểu ngọn nguồn của mình, vì vậy hắn tiến càng sâu vào bên trong khu rừng để xem thứ gì có thể làm cho bọn dã thú biến mất.
Đi được nửa canh giờ, Anh Quốc Kỳ bước chân khựng lại, vẻ mặt hiếu kỳ chuyển sang hoảng sợ, trong lòng cực kỳ hối hận với quyết định của mình. Bởi vì, trước mặt hắn xuất hiện một màn cả đời hắn đều không muốn xuất hiện chút nào.
Trước mặt hắn, một con hổ to cực kỳ hung mãn đang sử dụng móng vuốt cực kỳ sắc bén của mình để cào xé một đầu dã thú. Nếu chỉ là một con hổ bình thường thì không có gì để nói cả, nhưng con hổ này có bộ lông màu trắng với những cái vằn màu đỏ sẫm, nó còn sở hữu một đôi cánh giống như cánh chim bằng.
Đây là một con ma thú, còn là một con nhị tinh ma thú, Ngân Sí Bạch Hổ !
Tuy Anh Quốc Kỳ xuất thân từ dân thường, nhưng kiến thức xung quanh hắn vẫn rất rõ ràng. Dĩ nhiên hắn biết sự khác biệt giữa ma thú và dã thú, khác biệt giữa chúng giống như giữa dân thường và người tu luyện vậy, hắn cũng biết được danh tính của con ma thú trước mặt này.
Dã thú, chúng là những con thú hoang dã hung mãn, chúng có thể sống ở bất kỳ nơi nào, thế nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi dân thường có thể giết được chúng. Ma thú thì khác biệt, chúng chỉ thích sống ở những nơi có ma khí nồng nặc mà thôi, ma thú da thịt trông thì mềm mại như những con dã thú bình thường, nhưng đao kiếm bình thường không thể nào thương tổn được, vì vậy dân thường vô pháp giết ma thú. Còn nữa, ma thú cũng giống như người tu hành, chúng có thể phát động thần thông tấn công từ xa.
Đối phó với những ma thú này, chỉ có những người tu hành mới được. Để có thể làm thương tổn ma thú, người tu hành sẽ sử dụng chân khí để tấn công trực tiếp hoặc truyền vào vũ khí, mũi tên. Những chân khí này có thể phá vỡ được lớp da mềm mại mà cứng rắn của ma thú.
Thấy được con ma thú này, Anh Quốc Kỳ cũng không còn tâm tư đi săn nữa, trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ chạy trốn mà thôi. Đối mặt với một con ma thú như vậy, một thường dân như hắn làm sao có thể phản kháng bây giờ. Đang trong lúc chuẩn bị chạy trốn thì cánh tay của Anh Quốc Kỳ sơ ý quẹt trúng cành cây gần đó, một vệt máu chảy ra. Anh Quốc Kỳ thầm hô không ổn, không còn lén la lén lút nữa mà bắt đầu chạy thục mạng về phía thôn.
Ngân Sí Bạch Hổ đang cào xe con dã thú bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn về phương hướng Anh Quốc Kỳ chạy trốn, nó khịt khịt mũi như cố ngửi thứ gì đó, sau đó đứng dậy, sử dụng tốc độ cực nhanh đuổi theo Anh Quốc Kỳ. Ma thú dạng hổ trời sinh khứu giác cực kỳ nhạy bén, dĩ nhiên vết máu ban nãy đã hấp dẫn sự chú ý của nó.