Chương 72: Cường thế

Hắn là tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng sáu dễ dàng nghiền ép Tần Dự chỉ mới là Luyện Khí Cảnh tầng tám.

- Thật sự muốn giết gia hỏa này. Phần thưởng hẳn là rất phong phú!

Trong lòng Tần Quân cảm khái nói, nhưng hắn vẫn buông lỏng tay ra.

Tiền thân đối với Tần Dự thù hận thậm chí là quá sâu. Cho nên nếu như không phải đi từng bước một khiến cho Tần Dự tuyệt vọng, thân bại danh liệt, oán khí trong xương cốt này sợ là khó có thể tiêu tan.

Dù sao hiện tại có liên quan đến Quan Vũ, Đát Kỷ cùng với Hạo Thiên Khuyển ở đây, không ai có thể uy hiếp hắn!

- Gia hỏa này lực lượng làm sao có thể...

Trong lòng Tần Dự dâng lên sóng to gió lớn. Tần Quân sử dụng thủ đoạn đối với hắn, là chiêu hắn trước đây thích sử dụng đối với Tần Quân nhất. Trước đây, tu vi của Tần Quân yếu bị hắn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Hiện tại phong thuỷ luân chuyển. Hắn cảm thấy ủy khuất muốn chết được.

- Ta nhất định phải giết chết hắn! Băm thây vạn đoạn!

Trong lòng Tần Dự điên cuồng gầm thét, nhưng hắn biểu hiện ra lại giả vờ phong khinh vân đạm nói:

- Ngu đệ cũng thực sứ hoài niệm hoàng huynh.

- Ha ha! Đúng là ngu đệ. Một tháng, vẫn ngu xuẩn như thế.

Tần Quân vỗ vai hắn cười nói, hắn cố ý làm càn, cười nói, dẫn tới đám người Chu Dịch Thế sắc mặt cổ quái nhìn hắn. Ngay cả Càn Hoàng Đế cũng vậy.

Ta nhổ nào!

Ta nhịn!

Tần Dự miễn cưỡng vui cười. Hiện tại, Càn Hoàng Đế ở bên cạnh, hắn cũng không dám làm gì.

Đương nhiên một phần nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì thực lực của Tần Quân còn cao hơn hắn. Quan Vũ lại đang ở phía sau lưng. Nếu như hắn dám động thủ, kết quả tuyệt đối sẽ là rất thảm.

- Tiểu tử này rốt cuộc đã ừng trải chuyện gì, không ngờ giống như đổi thành một người khác vậy?

Càn Hoàng Đế âm thầm nghĩ. Tin tức Tần Quân tập kích cấm vệ chạy trốn, hắn đã sớm biết. Bởi vì Tần Quân không theo thời điểm quy định đi tới biên cương được báo lên. Nhóm cấm vệ kia cũng mất đi tin tức.

Chỉ có điều hắn không chỉ có không có tức giận, trái lại có chút vui mừng.

Trong rất nhiều hoàng tử, hắn yêu thích Tần Quân nhất. Không phải là bởi vì Tần Quân lớn lên rất giống hắn. Mà là bởi vì tình cảm chân thành của hắn là dành cho Từ quý phi mẫu phi tiện nghi của Tần Quân.

- Được rồi, chúng ta đi tới Càn Chân Điện trước.

Càn Hoàng Đế cắt ngang sự tranh đấu gay gắt giữa Tần Quân và Tần Dự, nói. Hai đứa con trai thù hận, hắn hiểu. Nhưng hắn không nhúng tay. Ở bên trong nhà đế hoàng chính là như vậy. Thân tình mỏng manh, tất cả đều phải dựa vào thủ đoạn.

Hắn trái lại rất tán thành các hoàng tử tranh đấu, hoàng tử bộc lộ ra tài năng nổi bật nhất, mới có tư cách đảm nhiệm Thái tử, thậm chí hoàng đế.

Tần Quân buông Tần Dự ra, đi tới trước mặt Quan Vũ. Hai người lại đuổi theo bước chân của Càn Hoàng Đế.

- Xem ra việc tranh vị trí thái tử lại có biến số.

Thái sư Giả Tuân âm thầm nghĩ. Càn Hoàng Đế yêu thích Tần Quân, cả triều đều biết. Giáng chức của Tần Quân, đày tới biên cương có thể nói là đánh vào mặt của Càn Hoàng Đế, khiến cho Càn Hoàng Đế đối với Tần Dự đã phát sinh bất mãn. Chỉ có điều Tần Dự không làm như vậy, ngược lại chính là để lại tai hoạ ngầm.

Hiện tại tiếp tục nhìn Tần Quân áp chế Tần Dự, Giả Tuân đột nhiên cảm giác được Tần Quân trước kia là đang giả vờ ngu ngốc, giả vờ hoàn khố.

Thu thập cường giả cao cấp, trước hết giết Hạ Hầu Ân, sau lại giết Tiêu Bắc Long!

Thủ đoạn như vậy khiến cho Giả Tuân cũng không nhịn được phải tặc lưỡi. So với Tần Quân hiện tại, Tần Dự ngược lại rơi vào hạ phong.

Đối với cửa ải vị trí thái tử, cho dù thân là thái sư Giả Tuân, hắn cũng không dám lắm miệng. Nếu như truyền tới trong tai Càn Hoàng Đế, khẳng định sẽ không dễ nghe.

Trẫm còn chưa có chết, các ngươi liền bắt đầu mơ ước ngôi vị hoàng đế?

Có hoàng đế nào không muốn trường sinh bất lão, thiên thu vạn đại vĩnh viễn làm quân vương?

Đoàn người từng người đều mang theo suy nghĩ riêng, tiến về phía Càn Chân Điện. Càn Chân Điện không lớn, thuộc về cung điện tương đối yên lặng. Nhưng lúc này có cấm vệ của hoàng cung gác, bao vây một vòng quang quanh toàn bộ cung điện.

Sau khi tiến vào Càn Chân Điện, Càn Hoàng Đế ngồi xuống chỗ ngồi, sau đó chỉ vào một cái ghế bên trái, nói:

- Quân nhi, con ngồi đi. Quan tướng quân ngồi bên cạnh.

Điều này khiến cho các cao quan đều nhíu mày. Cho dù là Giả Tuân, trong lòng cũng không hài lòng. Chỉ có điều bọn họ đều không có phản bác. Bởi vì công lao của Tần Quân quá lớn!

Về phần Quan Vũ, bọn họ lại càng không dám. Bọn họ sợ bị hắn một đao chém đầu xuống.

Đoàn người của vương quốc Thương Lam lại ngồi một loạt ghế bên phải. Đây là quy định của vương quốc Càn Nguyệt, khách ngồi phía bên phải.

- Vì xúc tiến liên minh giữa hai nước, chúng ta tới thương lượng trước vấn đề sở hữu Ngọc Quan Thành nằm giữa hai nước.

Chu Dịch Thế mở miệng đầu tiên nói. Tần Quân không khỏi cẩn thận lắng nghe. Mấy thứ này sau này hắn làm hoàng đế cũng phải chú ý.

- Ngọc Quan Thành bắt đầu từ thái tổ đã thuộc về vương quốc Càn Nguyệt chúng ta. Hiện tại tất nhiên vẫn thuộc về chúng ta.

Giả Tuân tấn đáp lại.

- Nhưng Ngọc Quan Thành là ràng buộc quan trọng của hai nước. Nếu như quý quốc không bảo vệ tốt, thậm chí sẽ mang đến phiền phức cho quốc gia của ta.

Chu Dịch Thế lắc đầu cười nói.

Ở trên bản đồ, vương quốc Càn Nguyệt và vương quốc Thương Lam là liên kết bình hành. Ngọc Quan Thành chính là tồn tại phía bắc xen giữa hai nước, đồng thời cũng đối mặt với một vương quốc khác, vương quốc Hắc Long.

Địa bàn của vương quốc Hắc Long lớn tương đương với vương quốc Càn Nguyệt và vương quốc Thương Lam cộng lại. Bởi vì sự tồn tại của nó, vương quốc Càn Nguyệt và vương quốc Thương Lam mới không thể không liên minh.

- Ngọc Quan Thành phải do một bên mạnh mẽ tới trấn thủ. Điều trẫm không hiểu là đại tướng quân trấn quốc của quý quốc cũng đã chết, còn có tư cách gì đi bảo vệ nó?

Càn Hoàng Đế bỗng nhiên lên tiếng. Hắn vừa mở miệng liền khiến cho được bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Đồng thời, cũng khiến cho Tần Quân không khỏi cảm thán. Tuy rằng vương quốc Càn Nguyệt thế yếu, nhưng thái độ của hoàng đế cũng không yếu.

Trời ạ!

Xát muối vào miệng vết thương !

Chu Dịch Thế thầm mắng không thôi. Nếu như hắn biết thuật nguyền rủa, Càn Hoàng Đế hiện tại đã là người chết.

- Tiêu Bắc Long chết, còn có ta!

Chân Hồn bỗng nhiên trầm giọng nói. Hắn tự nhận mình sẽ không kém Tiêu Bắc Long quá xa.

- Chà chà, ngươi được không?

Đúng lúc này, Tần Quân không nhịn được lên tiếng. Hắn vừa mở miệng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.