Tuy rằng hắn vẫn còn trẻ, nhưng hôm nay biểu hiện bừa bãi lại để lại ấn tượng sâu sắc cho người bên phía vương quốc Thương Lam.
- Ta thế nào lại không được?
Chân Hồn cố nén phẫn nộ hỏi. Ở đây đều quan lớn cường giả. Một mình ngươi thiếu niên rắm thối chen miệng vào làm cái gì!
- A? Phải vậy?
Người hỏi ngược lại hắn lần này không còn là Tần Quân, mà là Quan Vũ. Hắn nửa híp mắt, nhìn chăm chú về phía Chân Hồn, sát ý khủng bố xác định phong tỏa ở trên người Chân Hồn, khiến cho sống lưng Chân Hồn ớn lạnh, giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Đối mặt với sự cường thế của Quan Vũ, Chân Hồn không ngờ không dám mở miệng nữa. Trên trán hắn, từng giọt mồ hôi lạnh đọng lại, lớn chừng vằng hạt đậu.
- Phế vật!
Trong lòng Chu Dịch Thế thầm nổi giận mắng. Thời điểm vừa tới, mỗi một người đều khí thế ngang tàng. Không nghĩ tới hiện tại lại kinh sợ như thế.
- Trẫm xem ra, Quan tướng quân chắc hẳn là người thích hợp trấn thủ Ngọc Quan Thành nhất.
Trên mặt Càn Hoàng Đế thoáng lộ ra một nụ cười nói. Chỉ là nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Chu Dịch Thế là đáng ghét như vậy.
Đây không phải là lấy thế đè người sao?
Chu Dịch Thế bi thương căm phẫn nghĩ. Hắn không biết hai nước quyết đấu, ý nghĩa vốn chính là khiến cho phe thắng lấy thế đè người. Năm năm trước vương quốc Thương Lam bọn họ chính là nhằm vào sứ giả của vương quốc Càn Nguyệt như vậy.
- Quý quốc nếu có người không phục, lo lắng về vấn đề trấn thủ Ngọc Quan Thành, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Chỉ có điều Thanh Long Yển Nguyệt Đao ta sẽ không lưu tình.
Quan Vũ vuốt râu nói. Về điểm này trước đó hắn và Tần Quân đã thương lượng xong. Quan Vũ tòng quân chinh chiến, đoạt chiến tích, thủ tiêu Nam Mãnh.
Về phần ở Vương Đô, Tần Quân có Đát Kỷ và Hạo Thiên Khuyển bảo vệ.
Tuy rằng Hạo Thiên Khuyển vẫn không ra tay, nhưng Tần Quân lại biết con chó mực này bạo phát, chính là cấp cường giả Địa Tiên Cảnh, thậm chí trong nháy mắt giết chết được Quan Vũ và Đát Kỷ.
Nói cũng nói đến mức này, nếu như đám người Chu Dịch Thế còn dám phản bác, chắc hẳn ngày hôm nay bọn họ không đi ra nổi Càn Chân Điện.
Ngay lập tức, Giả Tuân và Chu Dịch Thế bắt đầu ký hiệp nghị. Ở trên thế giới này, hiệp nghị trên giấy rất là quan trọng. Nếu như một vương quốc nói không giữ lời, vương quốc còn lại sẽ cô lập vương quốc đó.
Bằng không giữa các vương quốc sẽ không còn liên minh gì đáng nói nữa.
- Tiếp theo chúng ta nói chuyện buôn bán tài nguyên của hai nước!
Giả Tuân nộp hiệp nghị cho Càn Hoàng Đế, sau đó tiếp tục nói.
Bởi vì có Quan Vũ và Tần Quân chấn áp, đàm phán tiếp theo lại trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Tần Quân không tiếp tục nói chen vào nữa. Nhưng nếu như đám người Chu Dịch Thế dám có phần ý kiến, hắn sẽ ra hiệu Quan Vũ bạo phát ra sát ý của mình, khiến cho đám người Chu Dịch Thế hãi hùng khiếp vía, hận không thể lập tức kết thúc đàm phán.
Vẻ tươi cười trên mặt Càn Hoàng Đế vẫn chưa từng biến mất. Hắn vốn cho rằng hai nước quyết đấu, bọn họ lại thua trận, sau đó ở trên các hạng mục đàm phán, sẽ bị vương quốc Thương Lam áp chế. Thật không nghĩ tới Tần Quân mang theo Quan Vũ giống như thần binh trời giáng, phá tan cục diện khó xử cho vương quốc Càn Nguyệt, đồng thời cũng giành được thắng lợi trong các hạng mục đàm phán.
Nói hoàn toàn không khoa trương chút nào, công lao và thành tích của Tần Quân so với thắng lợi một cuộc chiến tranh còn muốn lớn hơn.
Bởi vì thắng lợi quyết đấu ngày hôm nay, vương quốc Thương Lam mất đi Tiêu Bắc Long, tương đương với mất đi một cánh tay. Lại thêm đàm phán lại bị áp chế, trong nháy mắt vương quốc Càn Nguyệt tiến thân vượt qua cả vương quốc Thương Lam.
Dù sao một tướng quân Thuế Phàm Cảnh lại địch nổi trăm vạn tướng sĩ!
Trong lúc đàm phán, phía bên vương quốc Càn Nguyệt trong lòng đều luôn mỉm cười. Duy nhất chỉ có Tần Dự vẫn lộ ra vẻ mặt âm trầm, lặng lẽ không lên tiếng.
Cũng may không có ai chú ý tới hắn.
- Không thể không nói, tam hoàng tử của bệ hạ quả nhiên là nhân kiệt. Trước đây ta cho rằng ngũ hoàng tử xuất chúng. Hiện tại xem ra, thật sự lợi hại chính là tam hoàng tử.
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, Chu Dịch Thế đứng dậy, chắp tay cảm thán cười nói, với ý định gây xích mích ly gián. Tất cả mọi người có thể nghe được ý của hắn. Vậy mà Tần Quân không ngờ tiếp một câu:
- Nói thừa, ta là ca của hắn, đương nhiên lợi hại hơn so với hắn. Chỉ có điều quý quốc chọn ngươi làm Thái tử, khó tránh khỏi mắt có chút mù đi?
Phụt
Tần Dự cuối cùng không nhịn được nữa, buồn bực trong lòng tích tụ lại, tức giận công tâm, trực tiếp thổ huyết, lập tức bất tỉnh.
Nụ cười trên mặt Chu Dịch Thế cũng cứng đờ. Trong lòng giống như mười vạn con thần thú lao nhanh qua.
- Một khi ta leo lên ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ chinh phạt vương quốc Càn Nguyệt các ngươi!
Chu Dịch Thế âm thầm mắng.
- Đinh! Kích phát nhiệm vụ phụ dẫn đầu xưng hoàng! Tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ: lên ngôi vị hoàng đế sớm hơn Chu Dịch Thế. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, Chu Dịch Thế không thể chết được! Hoàn thành nhiệm vụ đem thu được 100000 giá trị kinh nghiệm, một lần ngẫu nhiên rút thưởng!
Tần Quân ngẩn người. Ta ngất, trong lòng tiểu tử này rốt cuộc căm hận đối với hắn lớn tới mức nào, mới có khả năng kích ra nhiệm vụ lớn như vậy. Phần thưởng thật là phong phú!
- Người đâu, đỡ ngũ hoàng tử đi xuống đi!
Sắc mặt Càn Hoàng Đế thâm trầm nói. Vốn là một chuyện vui, kết quả bởi vì Tần Dự thổ huyết hôn mê mà kéo màn kết thúc. Thật sự mất hứng!
Thái sư Giả Tuân cười khổ một tiếng, vội vàng ra ngoài gọi cấm vệ của hoàng cung.
Ngày xưa ngũ hoàng tử rất được sủng ái. Hiện tại lại bị Càn Hoàng Đế không thích nhìn thấy như vậy. Nhà đế hoàng thực sự bạc tình.
Lại như vậy, người của hai nước cười nói đi ra khỏi Càn Chân Điện. Chỉ có điều người phía bên vương quốc Thương Lam, dáng vẻ tươi cười cũng đều miễn cưỡng. Lần này sau khi đàm phán kết thúc, bọn họ trở lại còn không biết nên ăn nói với hoàng thượng của bọn họ như thế nào.
- Phụ hoàng, lời nói đùa vừa rồi không biết có chắc chắn không?
Trên đường, Tần Quân nhìn về phía Càn Hoàng Đế hỏi. Vẻ mặt hắn đầy sự đáng thương. Càn Hoàng Đế nhìn thấy, cũng muốn cười.
- Đương nhiên là chắc chắn!
Càn Hoàng Đế khoát tay nói. Hắn tự nhiên hiểu rõ Tần Quân nói là chuyện để Quan Vũ trấn thủ Ngọc Quan Thành.
Vừa lúc mượn cơ hội này đề bạt Quan Vũ lên địa vị ngang hàng cùng Nam Mãnh.