Chương 71: Tham gia đàm phán (2)

Hắn đối với Thường Thiến Thiến cũng không có tình cảm quá sâu nặng. Hắn cứu Thường Thiến Thiến cũng như hộ tống nàng, khiến cho nàng phát sinh tình cảm đối với hắn. Nhưng hắn lại không có. Nhiều lắm chỉ coi như là có thiện cảm.

Con đường nhân sinh dài như vậy, hắn còn không muốn sớm bị người khác trói buộc như vậy bị.

Quan trọng nhất chính là lão tử sau này sẽ làm hoàng đế. Lão tử làm sao có thể bị những nữ nhân như các nàng hạn chế được!

Ha ha ha!

Trong lòng Tần Quân càn rỡ cười nói, nhưng biểu hiện ra lại giả vờ bộ dạng chính nhân quân tử. Thường Thiến Thiến thấy vậy, muốn nói lại thôi.

- Được rồi! Mau tiến vào hoàng cung rồi.

Tần Quân xua tay nói.

Thường Thiến Thiến và Nam Ngọc Tâm đều trầm mặc đi theo ở phía sau, không nói được một lời.

Đát Kỷ không khỏi cảm thán nói:

- Công tử thực sự rất vững tâm.

- Cắt, tình cảm chú ý nước chảy thành sông. Có thể sau này ta sẽ tiếp nhận các nàng, nhưng bây giờ thì không.

Tần Quân nhún vai nói. Thân thể này mới mười sáu tuổi, còn đang trong quá trình trưởng thành, không thể bị mỹ sắc móc sạch thân thể.

Nếu như Đát Kỷ biết được suy nghĩ của hắn, thiện cảm đang dâng lên trong lòng nàng lúc này tuyệt đối sẽ tiêu tan thành mây khói.

Đi thẳng ở phía trước đám hoàng tử, Tần Dự nghiến răng nghiến lợi. Hắn dù gì cũng là tu vi Luyện Khí Cảnh tầng tám, trong tai tất nhiên nghe được những lời một đám người Tần Quân nói lúc trước.

- Ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi lại thân bại danh liệt!

Ở trong lòng Tần Dự thầm gầm thét. Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không dám quay đầu lại. Hắn dường như đã tưởng tượng ra được Tần Quân đang lộ ra vẻ mặt giễu cợt nhìn hắn, khiến cho trái tim hắn giống như bị kim châm.

Sau khi tiến vào hoàng cung, chiếu vào trong mắt Tần Quân chính là từng cung điện nguy nga, từng bức tường ngăn bên trong cung cao tới mười thước. Phía ngoài hiện lên màu đỏ. Phóng tầm mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy được ở trung tâm của hoàng cung có một ngọn núi nhỏ. Phía trên có một tòa cung điện to lớn, nguy nga lộng lẫy. Trên mái hiên còn có hai con rồng, khí phách vô cùng.

Trầm Duyên bỗng nhiên kêu lên:

- Những thành viên hai nước không tham ra đàm phán mời đi theo ta. Trong lúc chờ đợi, ta sẽ dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi trước.

Thường ngày không có khẩu dụ của Càn Hoàng Đế, không ai có thể tự ý tiến vào hoàng cung.

Nhưng bây giờ đang trong lúc hai nước đàm phán, để cho sứ giả nước bọn họ cảm nhận khí tức cường đại của hoàng cung cũng là một loại thủ đoạn chấn áp.

- Việt Vương điện hạ, bệ hạ bảo điện hạ cũng đi tham gia đàm phán. Mặt khác, Quan tướng quân cũng có thể hộ tống.

Trầm Duyên đi tới trước mặt Tần Quân, cười nói. Tần Quân ngẩn người. Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu ý.

Xem ra phụ hoàng tiện nghi này dự định để cho Quan Vũ giữ thể diện.

Nói đùa. Quan Vũ một đao lập tức giết chết Tiêu Bắc Long. Chỉ cần đứng ở nơi đó, đoàn người của vương quốc Thương Lam cũng không dám nói nhiều.

- Được.

Tần Quân cười đáp ứng. Sau đó hắn nói với Đát Kỷ:

- Dẫn bọn họ qua. Đợi lát nữa chúng ta lại tới tìm nàng.

Có liên quan đến Quan Vũ, hắn tất nhiên không lo lắng tới sự an toàn của mình. Về phần Đát Kỷ, mặc dù nàng có khuôn mặt đẹp hại nước hại dân, nhưng cũng không sợ bị người khác nhớ thương. Cường giả Hóa Hư Cảnh muốn quét ngang vương quốc Càn Nguyệt tuyệt đối dễ dàng.

Đát Kỷ khẽ gật đầu, sau đó xoay người dẫn theo Hạo Thiên Khuyển và Thường Thiến Thiến đuổi theo bước chân của Trầm Duyên.

Tần Quân dẫn theo Quan Vũ đi về phía Càn Hoàng Đế đã đi xuống khỏi long kiệu. Đứng bên cạnh Càn Hoàng Đế còn có thái sư Giả Tuân, Tần Dự cùng với các quan viên nhị phẩm khác. Chu Dịch Thế lại dẫn theo năm quan viên cùng với Chân Hồn.

Từ điểm này cũng có thể thấy được, Chân Hồn đã quy thuận đối với hoàng thất vương quốc Thương Lam. Tống Lãng chỉ là tay chân hành động.

- Nam tướng quân về trước đi tìm thái y khám một chút đi. Đừng để lưu lại bệnh căn.

Càn Hoàng Đế lộ ra vẻ mặt quan tâm đối với Nam Mãnh toàn thân dính đầy vết máu, nói. Chỉ là trong mắt hắn lại đầy vẻ hài hước.

Theo thân thể dần dần trở nên kém đi, hắn bình thường sẽ nhớ lại chuyện cũ, phát hiện mình làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Một sai trong số đó chính là quá tín nhiệm Nam Mãnh, cho hắn quyền lực quá lớn!

- Cảm ơn bệ hạ.

Nam Mãnh miễn cưỡng cười vui nói. Tuy rằng ngày hôm nay vương quốc Càn Nguyệt thu được toàn thắng, nhưng hắn lại nhận phải một hồi công kích.

Tuy rằng thắng một trận tỷ thí, nhưng ở trước mặt Quan Vũ biểu hiện kinh diễm như vậy, hắn căn bản không đủ nhìn.

Lúc này hắn nhìn thấy được Tần Quân và Quan Vũ đi tới. Hắn không khỏi nhíu mày. Ánh mắt hắn rơi vào trên người Quan Vũ. Trong mắt hắn đầy vẻ kiêng kỵ.

Sau khi tới gần, hắn mới phát hiện khí thế của Quan Vũ là ép người như vậy. Nhất là khí tức sát phạt khiến cho hắn kinh hồn bạt vía. Hắn hiểu rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Quan Vũ.

- Quân nhi, quyết đấu lần này các con lập công lớn. Cho nên thời điểm đàm phán con cũng có quyền phát biểu.

Càn Hoàng Đế xoay người nhìn Tần Quân cười nói.

Lời này vừa nói ra, bên cạnh Tần Dự sắc mặt khó coi giống như cà tím.

- Nhi thần cũng không dám lắm miệng. Vẫn do phụ hoàng ngài tới nói đi.

Tần Quân cung kính nói. Lúc trước Càn Hoàng Đế coi trọng và phong thưởng đối với hắn khiến cho ấn tượng của hắn đối với Càn Hoàng Đế đổi mới. Cho nên trong lời nói của hắn cũng khách khí hơn vài phần.

Như vậy cũng tốt. Dù sao Càn Hoàng Đế ưu ái đối với hắn như thế, sau này tạm thời thành thật đánh ra căn cơ. Chờ tới khi hai chân Càn Hoàng Đế đạp một cái, hắn sẽ lại cường thế đăng vị.

- Không có việc gì, ta sẽ cho con cơ hội nói chuyện.

Càn Hoàng Đế xua tay nói.

- Đinh! Kích phát nhiệm vụ phụ đàm phán xuất sắc: Ở trong hội nghị hai nước biểu hiện xuất sắc, thu được sự tán thưởng của Càn Hoàng Đế! Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 5000 giá trị kinh nghiệm!

Tần Quân trợn trừng mắt. Như vậy đều có thể kích phát ra nhiệm vụ phụ. Xem ra vị phụ hoàng tiện nghi này quả thật dành cho hắn kỳ vọng cao.

Năm nghìn giá trị kinh nghiệm cũng đủ để cho hắn thăng cấp.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Tần Dự đang đi bên cạnh. Hắn phát hiện tiểu tử này đang thâm trầm nhìn hắn. Con ngươi hắn đảo một vòng, sau đó đi tới quàng lấy cổ Tần Dự, cười nói:

- Ngũ đệ, đã lâu không gặp, thực sự là nhớ đệ!

Trong khi nói chuyện hắn cố ý dùng sức, xiết tới mức Tần Dự thiếu chút nữa không thở nổi.