- Thật không biết xấu hổ? Không ngờ là nữ nhân! Nói ra không sợ bị chê cười sao?
- Ván này không tính l!
- Lẽ nào chúng ta lại thua rồi?
Dân chúng vẫn không có cách nào tiếp nhận được kết cục này. Bọn họ đều chửi ầm lên. Nếu không có Tử Quang Ngục Trận ngăn cản, chắc hẳn Chân Hồn sẽ bị nước bọt dìm cho chết đuối.
Trong biển người, sắc mặt Tần Quân cũng thâm trầm. Hắn cũng không có dự đoán được sẽ là kết cục này.
- Hắn còn chưa có chết.
Quan Vũ mở mắt phượng, thản nhiên nói. Tần Quân nghe được, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
Ầm.
Một tiếng động vang lên!
Chỉ thấy sương mù trên Chu Tước Đài bỗng nhiên bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên thổi tan. Cục diện đồ sộ khác thường. Chân Hồn mới vừa đi ra, sơ sẩy một cái liền bị thổi ngã xuống đất. Sương mù cuồn cuộn rời khỏi mặt đất, giống như hắc long uốn lượn ở trên không trung.
- Hừ! Nam Mãnh ta sẽ không thua!
Một tiếng gầm gừ giống như một con sư tử tức giận từ trên Chu Tước Đài truyền đến. Không ngờ là Nam Mãnh.
Tất cả mọi người tập trung nhìn vào. Chỉ thấy một tay Nam Mãnh chống đại đao chậm rãi đứng lên. Áo giáp trên người hắn bị nổ tung, tàn phá không chịu nổi. Trên mặt hắn đầy máu. Nhưng hai mắt hắn vẫn đằng đằng sát khí.
- Giả trâu bò thật đẹp!
Tần Quân vui mừng bất ngờ, cảm thán nói. Nếu như Nam Mãnh thua, sẽ không có cơ hội cho hắn biểu hiện. Cho nên hắn vẫn rất thưởng thức bộ dạng giả trâu bò này của Nam Mãnh.
Đát Kỷ lắc đầu cười nói:
- Hiện tại hắn cũng có thể đứng lên gào một tiếng.
Tần Quân ngẩn người. Lúc này, Trầm Duyên thận trọng đi tới giữa hai người, cao giọng nói:
- Trận thứ hai tính là vương quốc Càn Nguyệt thắng!
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Chân Hồn đã mất đi ý thức. Mới vừa rồi bị thổi ngã, trực tiếp lấy đi một tia khí lực cuối cùng của hắn.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sôi trào.
Tất cả mọi người đang hô to cái tên của Nam Mãnh. Ngay cả một đám quan tướng trên lầu các cũng không nhịn được vỗ tay tỏ ý vui mừng. Nam Ngọc Tâm còn kích động nhảy về phía trước, trong mắt đầy nước mắt rưng rưng.
- Không hổ danh là ái khanh của trẫm!
Trên mặt Càn Hoàng Đế cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười. Tần Dự ở phía sau cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nếu như ngay cả Nam Mãnh cũng thua, vậy vương quốc Càn Nguyệt này thật sự sẽ vô cùng mất mặt.
Chu Dịch Thế nhìn Nam Mãnh, trong lòng không khỏi cảm thán nói:
- Thực sự là một dũng tướng.
Tiêu Bắc Long ở bên cạnh xem thường hừ lạnh một tiếng, cũng không có phản bác.
Sau khi Tử Quang Ngục Trận được giải trừ, Nam Mãnh đi từng bước một rời khỏi Chu Tước Đài. Không ai đỡ, hắn đi không nhanh. Nhưng mỗi một bước cũng giống như búa tạ rơi vào trong lòng mọi người.
Sau khi đưa mắt nhìn Nam Mãnh xuống đài. Trầm Duyên vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, kêu lên:
- Hiện tại bắt đầu trận tỷ thí thứ ba. Mời hai bên mỗi người phái ra một vị.
Vừa dứt lời, Tiêu Bắc Long liền xuất hiện trên Chu Tước Đài. Hình thể của hắn không kém chút nào so với Nam Mãnh.
Khí thế Thuế Phàm Cảnh liền bạo phát, quét ngang tất cả mọi người ở đó, khiến cho tiếng ồn ào thoáng ngừng lại.
- Ai dám tới đánh với ta một trận!
Tiêu Bắc Long quát lạnh, trong lời nói tràn ngập sự khinh miệt. Nam Mãnh đã mất đi lực chiến đấu. Hiện tại, phía bên vương quốc Càn Nguyệt không ai là đối thủ của hắn.
Trên lầu các, Càn Hoàng Đế nghe được hắn lớn lối nói như thế, sắc mặt thoáng chốc liền trở nên thâm trầm.
Một đám tướng sĩ phía sau đều trầm mặc. Không có người nào dám lên vào lúc này.
Cho dù Nam Mãnh đánh với Tiêu Bắc Long cũng không nhất định thắng được. Huống gì là bọn họ?
Một khi thua, bọn họ sẽ đối mặt với sự chỉ trích của toàn bộ mấy ngàn vạn bách tính của vương quốc. Sau này nếu muốn bò đi lên nữa, sẽ khó như lên trời!
Hiện tại đi ra, hoàn toàn là tự chui đầu vào rọ.
- Thế nào, không ai dám lên sao?
Tiêu Bắc Long mở miệng, cười như điên nói, giống như nhìn thấy được vở hài kịch buồn cười nhất trên thế giới.
Hai mắt Càn Hoàng Đế giống như muốn phun ra lửa. Tuy rằng ngay từ lúc đầu, hắn đã dự đoán được tình huống như vậy xuất hiện, nhưng sau khi mọi chuyện thật sự phát sinh, hắn vẫn khó có thể kìm chế được lửa giận.
Tần Dự và một đám hoàng tử cũng vô cùng oán giận. Trong đầu hắn không khỏi hồi tưởng lại bóng dáng khí phách khủng khiếp của Quan Vũ. Nếu như hắn có thể tới, thật là tốt biết bao.
- Ở Vương Đô bên trong vương quốc Càn Nguyệt ta, con khỉ như ngươi cũng dám kêu gào sao? Cẩn thận kẻo ngươi không đi ra khỏi Chu Tước Đài được!
Một âm thanh tràn ngập sự khinh bỉ, phá tan sự yên tĩnh quỷ dị. Ngay sau đó ba người mặc áo đen từ trong biển người phóng người nhảy lên một cái, rơi vào trên Chu Tước Đài.
Tất cả ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người bọn họ. Trên lầu các, đại biểu hai nước đều nhíu mày.
Ba gã người thần bí này là ai?
- Các ngươi là ai? Hai nước quyết đấu, các ngươi có tư cách xen vào sao?
Tiêu Bắc Long lạnh lùng nói, giọng nói tràn ngập sát khí, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Nghe vậy, Tần Quân vén mũ lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Vẻ mặt hắn đầy giễu cợt nói:
- Ta là tam hoàng tử của vương quốc Càn Nguyệt, ta vì sao không có tư cách? Nếu như ta không có tư cách, vậy Thái tử của các ngươi nên từ nơi đó lăn xuống đi!
Lời nói với ý tứ vô cùng khiêu khích, khiến cho tất cả mọi người ở đó chấn động.
Mà trên lầu các, sắc mặt của tất cả quan tướng vương quốc Càn Nguyệt biến đổi kịch liệt. Ngay cả Càn Hoàng Đế cũng vậy. Tần Dự còn thoáng cái nhảy dựng lên, kinh ngạc kêu lên:
- Hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Chuyện tam hoàng tử bị giáng chức, có thể nói là toàn thành đều biết. Hắn tại sao lại trở về?
- Ta ngất! Tại sao lại là tam hoàng tử?
- Hắn không phải là bị giáng chức sao?
- Hắn là tam hoàng tử? Hắn không phải là Quân công tử sao?
- Cái gì? Tam hoàng tử chính là Quân công tử gần đây khiến dư luận bàn tán xôn xao hay sao?
- Điều này còn có thể giả được sao? Ta và hắn đã từng uống rượu với nhau!
Dân chúng và các tu sĩ chấn động kinh ngạc, không ngừng bàn luận. Vứt bỏ thân phận của Tần Quân, vừa nghe được, bọn họ đều rất thoải mái!
Dám cùng Tiêu Bắc Long tranh phong, hơn nữa còn châm chọc Thái tử vương quốc Thương Lam, quả thực to gan lớn mật!
Tuy rằng theo bọn họ, Tần Quân làm vậy là đang đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng lời Tần Quân nói, là lời bọn họ hoàn toàn muốn nói, lại không dám nói!
- Người này thật can đảm!