Chương 64: Đồng quy vu tận

- Thật là khí phách!

Tần Quân không khỏi cảm thán nói. Nam Mãnh đứng ở trên Chu Tước Đài gần như không di chuyển vị trí. Ngược lại là Chân Hồn có vẻ chật vật như vậy.

Quan Vũ và Đát Kỷ xem thường. Bọn họ đều là tồn tại Hóa Hư Cảnh siêu nhiên, tất nhiên sẽ không lớn tiếng khen ngợi hai tu sĩ Thuế Phàm Cảnh chiến đấu.

Hạo Thiên Khuyển còn ghé vào bên chân Tần Quân, dường như đã đi vào giấc ngủ.

Tần Quân lại vô cùng khẩn trương. Nếu như Nam Mãnh thua, hắn ngay cả cơ hội xuất trận cũng không có.

- Hi vọng vương quốc Càn Nguyệt không nên kém như vậy!

Tần Quân thì thào tự nói. Dân chúng và tu sĩ xung quanh đều đang hò hét tên của Nam Mãnh, thanh thế lớn, đinh tai nhức óc.

Trên lầu các, một đám quan tướng cũng vô cùng khẩn trương. Nếu như trận quyết đấu thua, vương quốc Càn Nguyệt sẽ bị vương quốc Thương Lam ép tới không ngẩng đầu lên được.

- Phụ thân, nỗ lực lên!

Nam Ngọc Tâm kích động kêu lên. trường hợp quan trọng như vậy, giọng nói của nàng vốn có không thích hợp. Nhưng giờ này phút này, không ai lưu ý tới sự thất lễ của nàng.

Ngay cả lực chú ý của Càn Hoàng Đế cũng tập trung ở trên Chu Tước Đài.

Sắc mặt Tần Dự biến đổi không ngừng. Hắn thường xuyên sẽ liếc mắt nhìn về phía Chu Dịch Thế, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trái lại, mặt Chu Dịch Thế tươi cười. Hình như hắn không lo lắng Chân Hồn sẽ thất bại vậy.

Tiêu Bắc Long trêu tức nhìn chằm chằm vào Nam Mãnh trên Chu Tước Đài, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Khác biệt lớn nhất giữa ngươi cùng ta chính là, ngươi xem trọng thực lực cá nhân, ta lưu ý tới lợi ích đại cục.

Ở quân khu vương quốc Càn Nguyệt, Nam Mãnh chính là trời. Quân quyền bị một mình hắn nắm giữ. Chiến tướng dưới tay lại bị danh tiếng của hắn ép qua. Bất kể là cái chiến dịch gì, hắn đều xông lên phía trước. Thanh danh của hắn thật ra uy chấn tám phương. Các tướng sĩ khác lại buồn bã không có ánh sáng.

Địa vị trèo càng cao, hưởng dụng tài nguyên càng nhiều.

Mà tài nguyên vương quốc cho đội quân, trên cơ bản tập trung ở trên người Nam Mãnh. Điểm này không giống với quân khu của vương quốc Thương Lam.

Có thể Nam Mãnh mạnh hơn Tiêu Bắc Long một phần. Nhưng luận về thực lực đội quân của hai nước, vương quốc Càn Nguyệt đã năm năm lạc hậu.

Ầm!

Chân Hồn giống như một đạo quỷ ảnh từ trên trời hạ xuống, đập đến mặt bàn vỡ nát. Hắn vừa né tránh một đao của Nam Mãnh trong nháy mắt, giống như muốn cắt phá không gian. Tốc độ của hắn nhanh không thể tưởng tượng nổi. Chân Hồn không kịp né tránh, liền vội vàng hai tay đẩy ra.

Trong phút chốc, linh lực màu đen hội tụ thành một tấm lá chắn ngăn cản ở trước mặt hắn, đáng tiếc tốn công vô ích.

- Keng

Tấm lá chắn màu đen bị một đao của Nam Mãnh chém nát. Lực lượng cường đại chấn động tới mức Chân Hồn bị đẩy về phía sau, hai chân ma sát trên mặt đài, lưu lại hai khe rãnh cạn dài đến mấy chục thước.

Sau khi thân hình chậm lại, Chân Hồn chỉ cảm thấy cổ họng thóang ngọt. Hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt khí tức toàn thân hắn trở nên mệt mỏi. Chỉ thấy hai tay của hắn không ngừng chảy máu. Máu tươi rơi vào trên Chu Tước Đài, phối hợp nham thạch bạch ngọc trắng nõn, vết đỏ làm cho lòng người rét lạnh.

- Không phải nói bọn họ gần như ngang nhau sao?

Sắc mặt Tần Quân quái dị, nhìn về phía Quan Vũ hỏi.

- Tu vi bọn họ là gần như ngang nhau. Chỉ có điều Nam Mãnh quanh năm chinh chiến. Sát khí ngưng tụ thành thế. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu có thể nói là phong phú vô cùng. Chân Hồn tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Quan Vũ mở một con mắt nói.

Tần Quân nghe được, rất hiếu kỳ, hỏi tới:

- Thế là cái gì?

- Cảnh giới khí thế cao hơn, công tử tạm thời vẫn biết ít thì tốt hơn.

Quan Vũ vuốt râu cười nói. Chỉ là nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Tần Quân là đáng đánh như vậy.

Lúc này, Chân Hồn lại đánh về phía Nam Mãnh.

So với trận đầu, cực kỳ tương tự. Đơn phương áp chế. Chỉ có điều lần này đến phiên cường giả vương quốc Thương Lam bị áp chế.

Tuy rằng Tần Quân không nhìn thấy rõ động tác của bọn họ, nhưng có thể nhìn ra được, tiếp tục như vậy nữa, Nam Mãnh thắng là cái chắc.

Dân chúng và tu sĩ xung quanh Chu Tước Đài cảm nhận giống như Tần Quân. Cho nên không khí của hiện trường càng thêm tăng vọt.

Không ngừng bị đánh bay, lại không ngừng tấn công.

Chân Hồn quả thực đủ ngoan cường.

Trong lòng Tần Quân xúc động vạn phần. Hắn theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của vương quốc Thương Lam trên lầu các. Gương mặt của thái tử Chu Dịch Thế vẫn tươi cười. Giống như Chân Hồn không phải là người của vương quốc Thương Lam bọn họ.

- Nam Mãnh, ngươi quả thực đủ mạnh mẽ!

Chân Hồn lau vết máu trên miệng, cắn răng nói.

Nam Mãnh mặt không đổi sắc, đại đao sắt đen trong tay hắn nhỏ máu. Máu không phải là của hắn, mà là Chân Hồn.

- Cho dù ta có bị bại, ngươi cũng phải bỏ ra giá lớn vô cùng nghiêm trọng!

Chân Hồn tức giận quát một tiếng. Lúc này hắn giậm chân vọt về phía Nam Mãnh. Nam Mãnh xem thường cười. Giống như nỏ mạnh hết đà, còn dám nói mạnh miệng.

Ở thời điểm hai bên sắp đánh lên, tay phải Chân Hồn nhanh chóng hiện ra một viên hạt sen màu đỏ. Hắn bay thẳng đến chỗ Nam Mãnh. Bởi khoảng cách gần quá, Nam Mãnh chỉ có thể theo bản năng giơ đao lao chống đỡ.

Ầm! Ầm! Ầm...

Tiếng nổ mạnh rung trời vang lên. Trong nháy mắt sương mù nhấn chìm hơn phân nửa không gian bên trong Tử Quang Ngục Trận. Dân chúng bị dọa đến mức che đi lỗ tai.

- Ta ngất! Giở thủ đoạn ngầm!

Tần Quân kêu lên. Trời ạ, nếu như Nam Mãnh bị hãm hại tới mức thua trận, vậy hắn làm sao có thể còn lên sân khấu được nữa?

Trên lầu các, Càn Hoàng Đế và một đám quan tướng đều đồng loạt đứng lên. Trái lại Chu Dịch Thế ở một bên lại lộ ra vẻ mặt ý cười.

Trầm Duyên dứng ở trên Chu Tước Đài bị đập ở màn ánh sáng phía trên Tử Quang Ngục Trận. Đại thái giám đáng thương chắc hẳn bị chấn động tới mức nội thương.

- Phụ thân!

Nam Ngọc Tâm hoảng sợ kêu lên. Trong nháy mắt, trái tim nàng treo cao.

Sương mù cuồn cuộn chậm rãi tiêu tan. Ánh sáng của ngàn vạn đôi mắt tập trung ở bên trong Tử Quang Ngục Trận. Tất cả mọi người đang chờ đợi Nam Mãnh từ trong đó đi ra.

Lúc này, cuối cùng có một bóng người chật vật đi ra khỏi sương mù. Nhưng đó cũng không phải là Nam Mãnh. Mà là Chân Hồn toàn thân đẫm máu.

Xôn xao

Tất cả mọi người ở đó ồ lên. Tiếng bàn tán ồn ào rung trời.

- Làm sao có thể? Nam tướng quân làm sao có thể bại được?

- Trời ạ! Không ngờ là tập kích bất ngờ!