Chương 63: Phương pháp bảo vệ phần thắng (2)

Tống Lãng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Ngự Phong. Một đòn vừa rồi hắn đã vận dụng toàn lực. Xương cốt toàn thân Bạch Ngự Phong chắc hẳn đã vỡ nát hơn phân nửa. Hắn lại vẫn có thể đứng lên. Phần ý chí này không đơn giản.

Ngay cả Tần Quân cũng lộ ra vẻ mặt thưởng thức nhìn Bạch Ngự Phong. Trong lòng hắn bắt đầu tính toán lúc nào thu Bạch Ngự Phong vào dưới trướng.

Tuy rằng chiến lực không bằng Quan Vũ, Đát Kỷ, nhưng dù gì cũng có tu vi Thuế Phàm Cảnh. Hơn nữa phần này ý chí ngoan cường. Sau này nói không chừng có thể trở thành đại tướng giống như Nam Mãnh.

- Được rồi. Bắt đầu cuộc đấu kế tiếp. Trận này tính chúng ta thua!

Đứng ở trên lầu các, Càn Hoàng Đế bỗng nhiên nói. Bản thân hắn lại có tu vi Kim Đan Cảnh. Hắn đề khí mở miệng, rất dễ dàng ép tiếng bàn luận của tất cả mọi người ở đó.

Lời này vừa nói ra, khiến cho bách tính tu sĩ phía dưới xôn xao.

Đứng ở góc Chu Tước Đài, Trầm Duyên vội vàng tuyên bố:

- Trận đầu quyết đấu, vương quốc Thương Lam thắng!

Hắn hiểu rõ tâm tư của Càn Hoàng Đế. Thua là chuyện nhỏ. Nếu như bù thêm vị cường giả Thuế Phàm Cảnh Bạch Ngự Phong này, quả nhiên là tiền mất tật mang.

Trầm Duyên lập tức ra hiệu cấm vệ ở góc Chu Tước Đài đóng Tử Quang Ngục Trận. Sau đó hắn sai người ta đỡ Bạch Ngự Phong đi xuống. Tống Lãng liếc mắt nhìn Bạch Ngự Phong sau đó bay trở về lầu các, giống như hắn chưa từng chiến đấu qua.

- Mời hai bên phái ra thành viên quyết đấu trận thứ hai!

Trầm Duyên cao giọng kêu lên, khiến cho những tiếng bàn luận kia thoáng ngừng lại.

Trận đầu quyết đấu lại thua nhanh như vậy, khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều che kín một tầng bóng ma.

Bách tính bình thường đối với tu vi cảnh giới cũng không hiểu biết gì. Nhưng các tu sĩ lại biết, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Thuế Phàm v.v… Một cường giả Thuế Phàm Cảnh tuyệt đối xem như là cường giả siêu cấp số một số hai của vương quốc. Sau khi Bạch Ngự Phong tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng một bị truyền ra, tất cả tu sĩ đều chờ mong không ngừng đối với hắn.

Đáng tiếc, không như mong muốn.

Bạch Ngự Phong bị đánh bại quá nhanh. Bọn họ thấy tan nát cõi lòng.

- Ta tới!

Một tiếng quát bá đạo từ trong lầu các truyền ra, dẫn tới tất cả mọi người ở đó sôi trào. Bởi vì người nói chuyện là Nam Mãnh chiến thần của vương quốc Càn Nguyệt!

Nam Mãnh không lập tức bay về phía Chu Tước Đài, mà nhìn về phía chỗ ngồi của vương quốc Thương Lam. Ánh mắt hắn qua lại ở trên người Tiêu Bắc Long và Chân Hồn.

- Chân Hồn, ngươi tới đi.

Chu Dịch Thế nhẹ giọng nói. Tiêu Bắc Long mạnh hơn Chân Hồn. Nhưng bây giờ đã thắng trận đầu. Cho nên lưu lại thành viên mạnh nhất đến phía sau nhất mới là phương pháp bảo vệ phần thắng.

- Được!

Chân Hồn trực tiếp đứng dậy. Hắn liếc mắt nhìn Nam Mãnh, sau đó liền bay tới trên Chu Tước Đài.

- Phụ thân, nhất định phải thắng đấy!

Nam Ngọc Tâm hưng phấn kêu lên. Đối với điều này, Nam Mãnh chỉ khẽ cười xua tay. Sau đó hắn chớp hiện, đã đứng đối diện với Chân Hồn ở trên Chu Tước Đài.

Tần Dự lại nhíu mày. Hắn biết phía bên vương quốc Thương Lam, mạnh nhất là Tiêu Bắc Long. Đối phương cố ý tránh né Nam Mãnh, khiến cho vương quốc Càn Nguyệt rơi vào địa vị bất lợi.

Nhưng trận thứ hai Nam Mãnh phải lên. Bằng không nếu như trận thứ hai cũng thua, Nam Mãnh ngay cả cơ hội xuất trận cũng không có.

- Nhị gia, bọn họ ai có thể thắng không?

Tần Quân hiếu kỳ về phía Quan Vũ hỏi.

- Chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau.

Quan Vũ híp mắt nói.

Trời ạ!

Lại như thế sao?

Tần Quân không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Điều này chẳng phải là nói ở trên chiến lực cao đoan, vương quốc Thương Lam đã cùng vương quốc Càn Nguyệt kéo dài khoảng cách sao?

- Trời ạ! Ngươi nói loạn cái gì chứ? Nam tướng quân là vô địch!

Một người tu sĩ bên cạnh tức giận nói.

Fan cuồng.

Tần Quân đảo mắt, mặc kệ hắn.

- Lên trận!

Tiếng nói gà trống của Trầm Duyên vang lên lần nữa. Tử Quang Ngục Trận đột nhiên dâng lên.

Đại tướng quân trấn quốc của vương quốc Càn Nguyệt đối chiến với cường giả Thuế Phàm Cảnh của vương quốc Thương Lam!

Căng thẳng mười phần.

Tất cả mọi người đang bàn luận. Gần như bọn họ đều cho rằng Nam Mãnh sẽ chiến thắng. Điều này khiến cho Tần Quân không khỏi cảm thán. Đây là ưu thế sân nhà.

- Nam tướng quân tất thắng!

- Nói đùa, Nam tướng quân từ sau khi thành danh đã từng thua bao giờ đâu.

- Cái gia hỏa gọi Chân Hồn này vừa nhìn liền biết không phải là đối thủ của Nam tướng quân.

- Cho dù trận này thắng, trận thứ ba phải làm sao bây giờ? Đối phương lại là đại tướng quân Tiêu Bắc Long của vương quốc Thương Lam, uy danh không kém chút nào so với Nam tướng quân.

- Không ổn!

Tiếng bàn luận của bách tính và tu sĩ truyền vào trong tai hai người Nam Mãnh. Đối với điều này, Chân Hồn thờ ơ không để ý tới. Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Mãnh lạnh lùng nói:

- Đã sớm muốn cùng ngươi giao đấu. Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.

- So với ba đại tông môn của vương quốc Càn Nguyệt chúng ta, các ngươi còn kém xa lắm. Chí ít bọn họ sẽ không tha hạ thân tới tham gia vào cuộc chiến.

Nam Mãnh xem thường cười nói. Chân Hồn nghe được, ánh mắt hiện lên một tia sát cơ.

Ầm!

Linh lực dâng trào từ trong cơ thể Chân Hồn bạo phát, thổi tà áo bào của hắn bay phần phật. Chân phải hắn giẫm một cái. Có tiếng sấm sét nổ vang, chỉ thấy hắn giống như mũi tên nhọn đánh úp về phía Nam Mãnh. Tay phải của hắn biến thành trảo, một tia u ám màu mực trong nháy mắt từ trong ống tay áo hắn lan tràn tới đầu ngón tay.

Nam Mãnh nâng tay phải lên. Một thanh đại đao bằng sắt đen xuất hiện ở trong tay hắn. Đối mặt với thế tấn công hung mãnh của Chân Hồn, hắn trực tiếp một đao chém ngang qua. Tốc độ nhanh tới mức khiến cho người ta hoa cả mắt. Trong chớp mắt, thân hình Chân Hồn ngả về phía dưới. Dưới tác dụng của quán tính, hắn lướt qua phía dưới của lưỡi đao. Ở thời điểm hai người sắp lướt qua nhau, một trảo của hắn lộ ra.

Đinh.

Trảo của Chân Hồn rơi vào trên khôi giáp của Nam Mãnh, kích thích ra tiếng động giống như tiếng kim loại va chạm. Rất rõ ràng áo giáp trên người Nam Mãnh không phải là ật tầm thường, hoàn toàn không tổn hại chút nào.

Mặt Nam Mãnh không đổi sắc, chân phải nhanh như tia chớp đá ra, làm cho Chân Hồn chỉ có thể dùng hai cánh tay đón đỡ.

Một tiếng động vang lên. Lực lượng cường đại đá hắn bay ra ngoài mấy trăm thước.