Chương 62: Phương pháp bảo vệ phần thắng (1)

Ầm!

Một tiếng động vang lên

Hai chân Bạch Ngự Phong nhún xuống, nhảy lên, giống như đạn pháo bắn mạnh lên vậy, đuổi theo Tống Lãng.

Tốc độ của hai người, ngay cả mắt Tần Quân căn bản cũng không có cách nào nắm bắt được, càng chưa nói tới bách tính và phần lớn tu sĩ. Mỗi người bọn họ nín thở tập trung tinh thần quan sát, không ai dám thở mạnh.

Các tướng quân ngồi ở trên lầu các cũng vô cùng khẩn trương.

- Hi vọng Bạch Ngự Phong không để cho ta thất vọng.

Tần Dự nhìn Bạch Ngự Phong lẩm bẩm nói. Hai tay hắn nắm thật chặt tay vịn ghế, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Mặc dù Bạch Ngự Phong là người của Nam Mãnh, nhưng có quan hệ cùng hắn. Cho nên nếu như Bạch Ngự Phong thắng, hắn tất nhiên cao hứng. Thậm chí hắn có thể mượn Bạch Ngự Phong tan rã quân quyền của Nam Mãnh.

Tuy rằng sắc mặt Càn Hoàng Đế không chút dao động sợ hãi, nhưng mắt cũng không dám nháy lấy một chút.

Ở dưới sự dẫn dắt của hắn, vương quốc Càn Nguyệt đã từng thua một lần hai nước quyết đấu. Hắn cũng không muốn lại thua thêm lần thứ hai.

Đáng tiếc ngay từ lúc đầu thế tấn công của Bạch Ngự Phong hung bạo mạnh mẽ, nhưng rất nhanh liền bị áp chế xuống.

Tống Lãng chỉ né tránh ba hiệp liền bắt đầu phản kích. Hắn vung tay phải lên. Hinh lực ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ màu xanh, trực tiếp đập Bạch Ngự Phong rơi xuống trên mặt đất.

Từ độ cao mấy chục thước rơi xuống, Tần Quân nhìn thấy cũng cảm giác đau đớn.

Nham thạch bạch ngọc của Chu Tước Đài còn bị đập ra một hố cạn. Có thể thấy được lực lượng của nó lớn tới mức nào. Cho dù là Tần Quân toàn lực công kích, cũng rất khó phá hủy được Chu Tước Đài.

Bạch Ngự Phong nhảy dựng lên. Hắn lau vết máu bên miệng một cái, một tay múa trường thương. Trong phút chốc một linh lực ngưng tụ thành Bạch Long quấn ở quanh người hắn, cực kỳ đồ sộ. Mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang vọng.

- Pháp thuật này thật là đẹp!

Tần Quân nhìn chằm chằm vào Bạch Ngự Phong toàn thân có linh lực bạch long quấn quanh, kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên. Đát Kỷ bên cạnh khinh bỉ nói:

- Trông được nhưng không dùng được. Pháp thuật của gia hỏa này không bằng Tống Lãng.

Tay phải Tống Lãng ngưng tụ một bàn tay khổng lồ màu xanh cùng hình thể của hắn không phù hợp. Chỉ có điều từ hình thức bên ngoài mà nhìn, Bạch Ngự Phong với bạch long càng đẹp trai hơn, càng lãnh khốc hơn.

Bạch Ngự Phong khẽ quát một tiếng. Nham thạch bạch ngọc dưới chân hắn hình thành những vết nứt giống như mạng nhện vậy. Thân thể hắn giống như mũi tên rời cung chợt bắn ra. Linh lực Bạch Long xoay quanh ở trên trường thương, xé rách không khí, phát sinh từng tiếng nổ, khí thế tăng cao.

Đối mặt với công kích của Bạch Ngự Phong không thể ngăn cản, tay phải của Tống Lãng vỗ một cái. Bàn tay khổng lồ màu xanh trực tiếp vỗ vào trên trường thương. Linh lực Bạch Long trong nháy mắt tiêu tan.

Bạch Ngự Phong giống như bị sét đánh, thân hình trực tiếp rơi về phía Chu Tước Đài.

Giao đấu hết lần này tới lần khác không có lợi, khiến cho dân chúng và tu sĩ xung quanh Chu Tước Đài không khỏi trầm mặc. Mặc dù là người bình thường cũng nhìn ra được Bạch Ngự Phong đã bị áp chế.

Trên lầu các, sắc mặt một đám quan tướng càng khó coi vô cùng.

Nam Mãnh nhíu mày. Hai nắm đấm lớn nổi gân xanh. Rõ ràng trong lòng hắn không bình tĩnh.

- Hắn sắp thua.

Quan Vũ lạnh lùng nói. Tần Quân nghe được không khỏi nháy mắt. Lúc này mới giao đấu bao lâu đã kết thúc rồi?

- Tống Lãng rất mạnh sao?

Tần Quân tò mò hỏi. Hắn chỉ có Trúc Cơ Cảnh căn bản không nhìn thấy rõ chi tiết hai người giao đấu. Hắn thấy, Bạch Ngự Phong tuy rằng bị áp chế, nhưng vẫn sinh long hoạt hổ, kiên trì mấy trăm hiệp nữa cũng không phải là vấn đề.

- Thuế Phàm Cảnh tầng hai mà thôi.

Quan Vũ xem thường nói. Trong lời nói của hắn hoàn toàn không để Tống Lãng vào trong mắt, khiến cho tu sĩ bên cạnh kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Người này rất thích thể hiện.

Tần Quân bừng tỉnh. Bạch Ngự Phong mới vào Thuế Phàm Cảnh, đoán chừng là gần đây mạnh mẽ nâng lên, tất nhiên không phải là đối thủ của Tống Lãng, tu vi Thuế Phàm Cảnh tầng hai.

Đúng lúc này, Tống Lãng bắt đầu chủ động tấn công. Thân hình hắn giống như mị ảnh, ở trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, ép thẳng về phía Bạch Ngự Phong.

Đồng tử của Bạch Ngự Phong co lại, nhanh chóng múa trường thương trong tay. Cuồng phong nổi lên bốn phía, giống như trận gió xoáy, xoay tròn ở xung quanh người hắn. Phong nhận sắc bén. Nếu như người bình thường tới gần sẽ trực tiếp bị cắt nát.

- Ngươi quá yếu!

Giọng nói lạnh lùng của Tống Lãng truyền vào trong tai Bạch Ngự Phong. Bạch Ngự Phong cả kinh trong nháy mắt nổi da gà. Hắn theo bản năng xoay người. Lúc này một bàn tay khổng lồ màu xanh giống như ngọn núi nhỏ kéo tới.

Ầm.

Một tiếng động vang lên!

Bạch Ngự Phong thổ huyết bay ngược lại, giống như một quả đạn pháo, nện ở phía trên màn ánh sáng Tử Quang Ngục Trận. Bách tính và tu sĩ cả kinh một, giống như nước thủy triều lui về phía sau.

Cũng may lực phòng ngự của Tử Quang Ngục Trận cực kỳ kinh người, cũng không bị Bạch Ngự Phong đập thủng.

- Hoàn toàn không phải là đối thủ cùng một đẳng cấp...

- Thiên tướng chính là thiên tướng. Không có cách nào uy vũ giống như đại tướng quân Nam Mãnh!

- Không phải Bạch tướng quân quá yếu. Là đối phương quá mạnh mẽ...

- Có bản lĩnh ngươi lên đi. Chắc hẳn trực tiếp bị giết chết trong nháy mắt!

- Đúng vậy, người ta đã tận lực!

Xung quanh Chu Tước Đài vang lên tiếng ồn ào rung trời. Phần lớn mọi người đang oán giận, khiến cho một đám quan tướng trên lầu các đưa mắt nhìn nhau. Biểu tình của ngũ hoàng tử Tần Dự càng thâm trầm giống như muốn nhỏ ra nước.

Càn Hoàng Đế và Nam Mãnh đều cau mày. Rõ ràng bọn họ không dự đoán được Bạch Ngự Phong sẽ bị bại nhanh như vậy.

Tần Quân lại nhìn có chút hả hê. Thua thua. Thua càng thảm càng tốt!

Đợi đến khi tất cả mọi người tuyệt vọng, lão tử đi lên quét danh vọng.

Phi, ý tưởng này thật sự tiện!

Ngay cả Tần Quân cũng không nhịn được khinh bỉ mình. Chỉ có điều tâm tình của hắn vẫn phấn khởi.

Đúng lúc này, Bạch Ngự Phong ở sát biên giới Chu Tước Đài chống trường thương, người loạng choạng, chậm rãi đứng lên. Dưới chân hắn, mặt đài bị máu tươi nhuộm ra thành từng đóa hồng hoa, khiến cho bóng lưng của hắn càng thêm bi tráng.

- Ta còn có thể tái chiến!

Bạch Ngự Phong cúi đầu thở dốc nói. Giọng nói của hắn nặng nề, khiến cho tất cả mọi người lộ vẻ xúc động. Những bách tính và tu sĩ vừa rồi đang giễu cợt hắn, bây giờ đều trầm mặc.