Chương 66: Cương quyết (1)

Nụ cười vẫn treo trên gương mặt Chu Dịch Thế cuối cùng biến mất. Tần Quân ở trong lòng hắn là người đã chết. Ở trước mặt mọi người, dám bảo hắn lăn xuống, vậy Tần Quân là người đầu tiên.

- Phụ hoàng, nếu không có ai dám tham gia vào cuộc chiến, vậy hãy để cho người của ta tới. Phụ hoàng thấy thế nào?

Tần Quân xoay người nhìn về phía Càn Hoàng Đế trên lầu các, cao giọng nói. Với tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng sáu, giọng hắn rất nhẹ nhàng liền truyền khắp vào trong tai tất cả mọi người ở đó.

Càn Hoàng Đế chau mày. Không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Bất chợt mặt hắn giãn ra, cười nói:

- Đương nhiên có thể!

Ta ngất!

Đáp ứng thống khoái như vậy sao?

Tần Quân có chút kinh ngạc. Chỉ có điều hắn cũng không ngẫm nghĩ nhiều, mà nói với Tiêu Bắc Long:

- Ngươi rất kiêu ngạo, có dám đánh cược tính mạng hay không?

Đánh cược tính mạng?

Tất cả mọi người ở đó đều yên tĩnh. Tất cả mọi người hiếu kỳ theo dõi hắn.

Tần Quân ngẩng đầu ưỡn ngực. Thời khắc thể hiện tốt như vậy, hắn phải nắm thật chắc!

Đầu phải nâng lên!

Nhìn người cần phải nhìn bằng mũi!

Sắc mặt càng cợt nhả càng tốt!

Thể hiện phải ra bộ dạng lớn nhất!

- Đánh cược tính mạng như thế nào?

Tiêu Bắc Long trêu tức hỏi. Hắn liếc mắt liền nhìn thấu tu vi của Tần Quân. Tuyệt đối thuộc về đứng đầu thiên tài nhất lưu. Nếu như có thể quang minh chính đại diệt trừ Tần Quân, vậy dĩ nhiên là hay lắm.

Trên lầu các, vẻ mặt Càn Hoàng Đế kinh ngạc khác thường nhìn Tần Quân. Người con trai này của hắn hình như đã thay da đổi thịt.

Tần Dự nhìn Tần Quân được vạn người chú ý, ánh mắt cũng sắp phun ra lửa.

- Tên súc sinh này tại sao lại trở lại!!!

Trong lòng hắn hắn thầm rít gào phẫn nộ.

Sở dĩ Tần Quân không học vấn không nghề nghiệp, vô pháp vô thiên như vậy, thật ra công lao chủ yếu là do sự cưng chiều của Càn Hoàng Đế. Bởi vì trong các hoàng tử, Tần Quân rất giống như hắn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Càn Hoàng Đế để cho hắn và Nam Ngọc Tâm lập hôn ước. Chỉ là theo Tần Quân lớn lên, hắn càng hoàn khố, khiến cho thiện cảm của Càn Hoàng Đế đối với hắn dần dần giảm xuống. Chuyện Tần Quân bị giáng chức chính là do Tần Dự một tay điều khiển. Không chỉ là vì Nam Ngọc Tâm, mà còn là vì che giấu sự đố kỵ ở trong lòng hắn.

Bất kể hắn làm tốt tới mức nào, chung quy hắn vẫn cảm giác được mức độ Càn Hoàng Đế yêu thích đối với hắn phải thấp hơn Tần Quân.

Tham ô quốc khố chính là tội liên luỵ cửu tộc. Cho dù Càn Hoàng Đế lại yêu thích Tần Quân, cũng không có cách nào tha thứ cho Tần Quân làm ra chuyện này. Cho nên dưới cơn nóng giận Càn Hoàng Đế mới giáng chức, đày hắn tới biên cương.

Bây giờ nhìn thấy Tần Quân lại xuất hiện, còn khoa trương như vậy, Tần Dự so với đối mặt với Quân công tử lúc trước, còn muốn phẫn nộ hơn. Hắn thậm chí có cảm giác bị lường gạt.

Hắn cảm giác mình bị phụ hoàng lừa gạt!

Phụ hoàng vẫn bao che cho súc sinh này!

Tần Dự nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Tần Quân ở trên Chu Tước Đài.

- Nếu như ngươi có thể đánh bại thủ hạ của ta, ta sẽ ở trước mặt mọi người tự sát!

Tần Quân lộ vẻ trêu tức, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bắc Long nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên. Tam hoàng tử là điên rồi sao?

Đối phương lại là Tiêu Bắc Long!

Đát Kỷ và Quan Vũ đều mặc áo bào màu đen. Đầu bọn họ bị mũ che khuất, khiến cho dân chúng không có cách nào nhìn thấy rõ ràng được mặt mũi của bọn họ. Các tu sĩ cũng vậy. Cho nên bọn họ rất nghi vấn thực lực của Đát Kỷ và Quan Vũ.

Đương nhiên là có một số ít người đang ủng hộ Tần Quân. Tất nhiên bọn họ là những vị ở trong khách sạn Lạc Nhai.

- Gia hỏa này thế nào lại có cảm giác giống như đổi thành một người khác vậy.

Trên lầu các, Nam Ngọc Tâm chớp mắt lẩm bẩm nói. Trước đây Tần Quân cũng không dám ở trước mặt mọi người lớn lối như thế. Càng chưa nói tới chuyện châm chọc đại tướng và thái tử nước hắn.

- Nói thế là thật sao?

Tiêu Bắc Long cười. Tần Quân hoàn toàn là chán sống!

- Ta đường đường là hoàng tử sẽ nói đùa với nhân vật nhỏ như ngươi sao?

Tần Quân giả vờ tức giận nói, dẫn tới tất cả mọi người ở đó đều cười vang. Ngay cả một đám quan tướng và Càn Hoàng Đế trên lầu các đều nở nụ cười. Duy nhất chỉ có Tần Dự và đoàn người của vương quốc Thương Lam chính là không cười.

- Chỉ giỏi nói!

Tiêu Bắc Long hừ lạnh nói. Tâm tình hắn đặc biệt khó chịu, hận không thể một đao chém chết Tần Quân. Hắn trầm giọng nói:

- Vậy thì bắt đầu đi. Hôm nay ta sẽ thành toàn ý nguyện được quy thiên của ngươi.

Giết người còn nói hay như vậy, có bệnh!

Tần Quân đảo mắt. Sau đó hắn nói với Trầm Duyên:

- Lớn quá... khụ khụ, Trầm công công, lên trận!

Vẻ mặt Trầm Duyên kinh ngạc khác thường nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Trước hết mời tam hoàng tử xuống đài, để tránh khỏi bị ngộ thương.

- Không cần! Ta lại đứng ở bên trong đài, không ra tay! Nếu như thủ hạ của ta thua, lập tức tự sát tạ tội!

Tần Quân khoát tay nói, bộ dạng hùng hồn đầy nghĩa khí. Bách tính và tu sĩ dưới đài nghe được, không khỏi cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Thứ vương quốc Càn Nguyệt không thiếu nhất đó là tâm huyết nam nhi!

Cho dù Tần Quân chết, hắn cũng thể hiện mà chết!

Không đúng. Là vị nước quên thân!

- Tiểu tử tốt.

Càn Hoàng Đế thì thào một câu. Tần Dự ở phía sau nghe được, sắc mặt trắng nhợt. Trời ạ, hai phụ tử các ngươi quả nhiên đang chơi trò lừa dối.

Hắn lại không biết, sở dĩ Càn Hoàng Đế cho phép Tần Quân làm loạn, là bởi vì ở đây không có người nào dám lên.

Nếu như Tần Quân thua, bọn họ cũng có lí do thoái thác. Ai bảo Tần Quân là người bị giáng chức. Người thắng có tội, không tính là cái gì cả.

Hơn nữa, việc đứng ra chịu tội, còn có thể giao cho Tần Quân. Dù sao trên người hắn đều là tội, không kém bêu danh.

- Cái này...

Trầm Duyên cảm thấy khó xử. Theo bản năng hắn nhìn về phía Càn Hoàng Đế trên lầu các. Càn Hoàng Đế khẽ gật đầu. Hắn mới quay đầu lại thở dài một tiếng, sau đó cao giọng kêu lên:

- Lên trận!

Vừa dứt lời, trong nháy mắt Tử Quang Ngục Trận dâng lên.

- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!

Tiêu Bắc Long cười gằn nói. Trong khi nói chuyện, hắn liền lấy ra một cái chùy màu đen, có kích thước giống như vại nước vậy. Phía trên phản xạ ra tia sáng làm cho lòng người rét lạnh.

Một búa này nếu như đánh ở trên thân thể gầy yếu của Tần Quân, nhất định sẽ bị đập thành bánh thịt.