Chương 293: Gặp người quen

Lang thang một mình trên những con phố, tận hưởng cái cảnh nhộn nhịp nơi phường thị, Lăng Huyền Phong cảm giác như được quay trở lại khoảng thời gian những ngày đầu mới xuyên không đến đây. Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Bỗng nhiên Lăng Huyền Phong nghe thấy tiếng kèn rộn ràng ở phương xa.

- Ồ? Có đám cưới?

Nhỡ lại năm xưa mình cùng Mục Uyển Thanh đi phá đám cưới của tên béo, bất chợt hắn nở một nụ cười nhẹ, nhưng nhanh chóng sắc mặt hắn lại trầm xuống. Tin tức của Thanh nhi, hắn một mực cũng không nhận được chút nào. Cho dù có phái Cái Bang đệ tử tới Thanh Vân Các nghe ngóng, cũng không có ích gì. Nói thực, bản thân hắn không muốn để Mục Uyển Thanh đi, bản thân thừa sức có thể giúp nàng tu luyện, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ là nàng bị đưa đi lúc mình không có mặt. Mà kể cả mình có mặt cũng chưa chắc lưu nàng lại được, dù sao lúc đấy hắn cũng còn quá yếu.

- Đợi sau khi chuyện ở đây giải quyết xong, phải đi tìm bằng được nàng, thuận tiện giải quyết luôn cái đám người giang hồ kia.

Mải suy nghĩ, Lăng Huyền Phong đã đến gần đại gia đang có đám cưới, nhớ lại một hồi bỗng nhiên Lăng Huyền Phong nhướn mày, nở một nụ cười ranh mãnh. Không ngờ ở đây lại gặp người quen nha!

Hắn liền lén chạy đến chỗ mấy tên đang thổi kèn báo hỉ, sau đó đột nhiên nhảy ra trước mặt bọn hắn rồi giơ tay múa chân làm sao nhãng bọn họ.

Tên hán tử mặc áo xanh lục đã cũ, đang mải thổi kèn nhạc, thì thấy có người đến phá đám, cảm giác vô cùng bực tức hắn chạy ra tính đuổi đi:

- Ở đâu tiểu tử phá công chuyện nhà người khác? Phụ mẫu ngươi không có…….. Ặc!

Chưa nói được hết câu, tên đại hán này sắc mặt liền biến thành trắng bệch, hai chân nhũn ra, quỳ hai chân xuống khóc ròng:

- Đại gia! Đại gia là ngài a! Ngài tha cho tiểu nhân lỡ mồm! Tiểu nhân trên còn mẹ già 80 tuổi, dưới còn có con nhỏ thơ dại chưa biết tán gái… Ách!

Lăng Huyền Phong vuốt vuốt cằm cười như không cười nói:

- Hừm hừm! Tiểu tử ngươi cũng nhớ mặt ta sao?

Xung quanh mọi người thấy đại hán thổi kèn đột nhiên quỳ xuống khóc lóc trước mặt một người thanh niên tuấn tú, tức thì lòng hiếu kỳ trỗi dậy, xúm lại chỉ trỏ.

Đại hán sắc mặt lúc xanh lúc trắng nở nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn:

- Đại gia a! Ngươi không phải vị công tử ở Ngọa Đương thành hay sao a! Tiểu nhân ngày hôm đó theo Hà Hữu Tài đến định động tay động chân với lệnh phu nhân nên bị nàng đánh cho gãy chân, nằm giường mấy tháng mới khỏi a!

Hóa ra đại hán này là một trong những tên gia đinh của Hà phủ Ngọa Đương, năm xưa đắc tội Mục Uyển Thanh bị nàng đánh cho không trượt phát nào, trước lúc rời khỏi thấy nàng dắt tay Lăng Huyền Phong lập tức liền nhớ rõ khuôn mặt. Lăng Huyền Phong cười cười:

- Đứng lên đi, khóc lóc cái gì, chỉ muốn hỏi thăm ngươi thôi, có ai làm gì đâu mà khóc như nữ nhân thế hả? Tiểu tử ngươi đi làm công việc mới rồi hả?

Đại hán kia biết đối phương không tìm mình để gây phiền toái, cũng bỏ đi tảng đá trong lòng, vội vã lau mồ hôi rồi cười nịnh:

- Khụ khụ… hóa ra công tử không phải đến đây để… ặc! Mời công tử qua một bên nói chuyện, nơi này tiểu nhân cùng các huynh đệ đang kiếm chút cơm ăn a!

Lăng Huyền Phong cũng không có ý kiến, đại hán kia quay sang chỗ đồng bạn:

- Khục! Hôm nay gặp người quen, lão tử đi ôn chuyện một chút, các huynh đệ tiếp tục đi! Hôm nay gia chủ mà không phát tiền mừng thì biết tay!

Sau đó quay sang cười nịnh dẫn đường. Bá tánh xung quanh thấy rốt cục cũng chả có gì xảy ra, tỏ vẻ chán nản rồi tản đi. Qua một nơi có chút vắng vẻ, Lăng Huyền Phong hỏi:

- Sao ngươi lại ở đây? Không làm cho Hà gia nữa?

Đại hán khúm núm trả lời:

- Bẩm công tử, tiểu nhân sau khi bị lệnh phu nhân đánh liền mấy tháng không xuống được giường, sau cùng lại nghe Hà lão gia trong ngày tân hôn bị người đánh cho cứt đái không tự điều khiển được, liền nghĩ tới rằng Hà lão gia này hoành hành ngang ngược, đắc tội nhiều người, rồi sẽ có ngày bị người khác tìm đến cửa đánh cho trận nữa. Thế là sau khi khỏi hẳn liền rời khỏi Hà phủ, dẫn theo một số huynh đệ thân cận về Kim Lăng kiếm sống.

Lăng Huyền Phong hỏi:

- Vậy ở đây tình hình kiếm sống ra sao?

Đại hán một mặt khổ sở nói:

- Hồi công tử, tuy rằng tự do hơn trước, nhưng cũng chỉ như là kiếm đủ chút tiền sống qua ngày. Ban đầu đến đây làm thì nghe phía trên lão bản giới thiệu tiền lương nhiều, đãi ngộ cao. Nhưng rồi một thời gian sau thì kiếm cớ trừ gần hết tiền của huynh đệ tiểu nhân, thế là cũng coi như chả dành dụm được là bao.

Lăng Huyền Phong nhíu mày:

- Nếu vậy sao không tụ họp các huynh đệ lại đòi công đạo?

Đại hán lắc đầu:

- Tiểu nhân cũng muốn thế lắm, nhưng đằng sau bọn hắn lại là Thái Xương Hội, tiểu nhân đắc tội không nổi. Chúng tiểu nhân mỗi lần đi thổi kèn đám hỉ này phải cố bán sức thì mới có tiền công. Mặc dù cũng không kiếm được nhiều, nhưng ít ra cũng có đồng ra đồng vào.

Lăng Huyền Phong hỏi:

- Vậy quan phủ thì sao? Sao không tìm bọn hắn?

Đại hán lắc đầu:

- Vậy thì càng không được, quan thương cấu kết, người của quan phủ cũng cùng một giuộc với bọn chúng. Cáo trạng lên thì càng chết nhanh hơn a!

Lăng Huyền Phong gật đầu:

- Một câu cuối cùng, lão bản của các ngươi là ai?

Đại hán nói:

- Là Lạc Lão gia của Túy Tiên Lầu, công tử muốn hỏi gì thì đến tìm hắn a! Hiện tại tiểu nhân phải quay lại thôi, chứ nếu không hoàn thành công việc chắc tháng này chẳng còn tiền mà ăn nữa.

Nói xong cúi đầu chào một cái rồi lật đật chạy đi về. Lăng Huyền Phong nhìn bóng lưng đại hán rồi lẩm bẩm:

- Túy Tiên Lầu sao? Ngược lại cũng nên đến xem thử.