Lăng Huyền Phong tùy tiện hỏi một người đi đường đến Túy Tiên Lâu. Đây là một tòa nhà ba tầng cực kỳ lớn, bài trí sang trọng, khách hàng qua lại tấp nập. Lăng Huyền Phong bước vào bên trong, tiểu nhị trong quầy thấy hắn ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cực kỳ điển trai, chắc chắn không phú tức quý, liền nồng nhiệt đón tiếp. Tùy tiện gọi một vài món đặc sắc, Lăng Huyền Phong lén đưa cho tiểu nhị một đồng kim tệ rồi nói:
- Lão bản của các ngươi đâu? Bản thiếu muốn tìm hắn nói chuyện làm ăn chút.
Tiểu nhị được thưởng tiền liền nở nụ cười tươi rói, liên tục nói là sẽ gọi lão bản đến, chẳng qua lúc hắn quay đi, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, Lăng Huyền Phong cũng không để ý nên cũng không biết được. Một lúc sau, một lão giả còng lưng mặc áo xám khuôn mặt tươi cười chạy ra cười:
-Lão phu Lạc Phong, lão bản Túy Tiên Lầu, nghe tiểu nhị nói công tử ngài muốn tìm lão phu bàn chuyện làm ăn?
Lăng Huyền Phong uống một ngụm rượu rồi gật đầu:
- Chí phải! Chẳng dám giấu, ta nghe nói Kim Lăng thương hội Thái Xương là một nơi không tồi, đến đây ngỏ ý muốn hợp tác. Bản thiếu từ trước đến nay cũng làm qua khá nhiều sinh ý, hôm nay đến đây muốn tìm hiểu một chút.
Lạc Phong nghe vậy cũng cười cười:
- Không tệ! Bản hội xác thực là thương hội lớn nhất Kim Lăng. Hợp tác thì cũng có thể, tuy nhiên nếu công tử làm việc với lão phu thì cũng không thu được bao nhiêu. Bởi vì lão phu cũng chỉ là một tiểu quản lý mà thôi. Quyết định nằm ở lão bản phía trên. Nếu công tử không ngại, sau 3 ngày nữa quay lại đây, lão phu trực tiếp dẫn tiến.
Lăng Huyền Phong tỏ vẻ suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Cũng không tệ, vậy đa tạ Nhạc lão bản.
Hắn giơ một chén rượu ra mời rồi uống cạn. Nhạc Phong cũng cười híp mắt:
- Vậy thì Lạc mỗ cũng không khách khí. Hôm nay ăn uống ở Túy Tiên Lầu miễn phí cho công tử, coi như chút lòng thành/
Hai người cùng uống rượu rồi hàn huyên, Lạc Phong cũng khách khí vài câu xong cáo từ. Lăng Huyền Phong ăn uống một chút rồi rời đi. Lúc đi ra ngoài, hắn đột nhiên cảm thấy có đôi mắt tỏ vẻ dò xét đang nhìn hắn, nhưng có vẻ đó không phải là Lạc Phong. Chẳng qua ánh mắt đó đặt trên người hắn một lúc rồi rời đi.
- Ai vậy nhỉ?
Lắc lắc đầu, Lăng Huyền Phong quyết định bỏ qua. Lại tiếp tục đi tham quan một vòng, hắn đến trước một con phố cũng khá nhộn nhịp. Phía trên cổng vào có ghi: “Xảo Thủ Nhai”. Nhìn thoáng qua có vẻ như là nơi chủ yếu kinh doanh đồ thủ công nghiệp. Lăng Huyền Phong liền bước vào. Tuy nhiên khi bước vào đây, hắn cảm giác không khí có chút khác lạ. Mọi người xung quanh nhìn hắn có vẻ như không mấy thân thiện, thậm chí có chút địch ý. Lăng Huyền Phong ngơ ngác, mình đã làm gì đắc tội ai đâu ta?
Đi tới trước một quầy trà, Lăng Huyền Phong liền đi vào, tuy nhiên khi hắn đi vào thì tiểu nhị trong quán cũng có vẻ không để ý tới hắn, tiếp tục phục vụ những người khác. Lăng Huyền Phong có gọi mấy câu nhưng dường như bọn hắn cố tình không nghe. Lăng Huyền Phong trong đầu chửi bọn hắn: Con bà nó, không có chút ý thức chuyên nghiệp nào là sao?
Rốt cục cũng không nhịn được, Lăng Huyền Phong thấy một ông lão trung niên diện mạo quắc thước đi tới, nghe qua tiểu nhị nói chuyện có vẻ như là lão bản, lập tức hắn đứng dậy nói:
- Không có ý tứ! Xin hỏi…
Chưa nói hết câu, hắn bị lão trung niên cắt lời:
- Đừng phí nước bọt, muốn biết gì thì cứ tìm đám tặc Thái Xương đi!
Lão trung niên lạnh nhạt nói, ánh mắt có chút khinh bỉ. Lăng Huyền Phong ngớ người. Chẳng lẽ trông mình ăn mặc sang trọng nên hiểu lầm chăng? Nghe giọng thì có vẻ như là người của Đoạn Kim Minh, Lăng Huyền Phong nói:
- Các vị, hình như có chút hiểu lầm, ta…
Đại hán sau lưng lão trung niên hừ lạnh:
- Đừng có phí lời với hắn, để A Lực đuổi hắn đi!
Đại hán tên A Lực dáng người đúng với tên, quả thật trông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn. Hai tay bẻ khớp kêu răng rắc. Lăng Huyền Phong thầm cười khổ: Sao lại thành ra thế này?
Đúng lúc A Lực đang định động thủ, một giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên:
- Thiết đại gia à! Thiết đại gia! Ngài có đây không?
Một tiểu loli mặc bộ váy phấn hồng, khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu chạy vào, lão trung niên nghe thấy nàng gọi liền ngay lập tức nở nụ cười hiền hậu:
- Là Dung nhi sao? Thiết đại gia ở đây!
Tiểu loli chạy tới lắc lắc tay của lão Thiết:
- Thiết đại gia! Đồ của tiểu Dung nhi ngài đã làm xong chưa?
Lão Thiết sủng nịnh cười rồi bế nàng lên vỗ vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của nàng rồi nói:
- Xong rồi, xong rồi, việc của Dung nhi là đại sự, để lão Thiết đưa ngươi đi lấy ha!
Nói xong liền quay sang Lăng Huyền Phong, sắc mặt lạnh nhạt:
- Đừng có hòng do thám bất cứ tin tức nào ở đây! Ngươi đi đi!
Nói xong liền đánh mắt cho đại hán A Lực. A Lực cũng nhổ một bãi nước bọt xong quay vào gian trong. Mọi người đều đi cả, chỉ để lại Lăng Huyền Phong vẻ mặt: What the fu.ck? Con lợn giã tỏi? Chuyện gì xảy ra? Ta là ai? Đây là đâu?