Chương 124: Giết? Hay không giết?

Tê!!!!!!!!!!!

Bên ngoài chiến trường, trong một tàng cây gần đó, có 3 thân ảnh đang đứng. Cả 3 người không ngờ chỉ đứng trên lá cây! Hơn nữa lại còn đung đưa theo nhịp gió thổi!

- Đại ca! Tiểu tử kia quá tà môn!

Một người trong số đó bất chợt lên tiếng. Người được hắn kêu là đại ca vấn đang đứng nhìn, một lúc sau lên tiếng:

- Kiếm pháp thật tinh diệu! Tên rất hay! Độc Cô Cửu Kiếm? Độc Cô? Hắn là người có quan hệ với Độc Cô gia?

Người thứ 3 trầm ngâm lên tiếng:

- Hẳn là không phải. Độc Cô gia từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé mặt mũi ra sao, chúng ta đều biết cả. Hắn trông rất xa lạ, chắc chắn không phải người Độc Cô gia. Có lẽ người dạy cho hắn mới có tên là Độc Cô, còn là người nào thì,.... ài...

Hắn day day trán, vẻ mặt đăm chiêu. Trong lúc này hắn đang soát lại trong trí nhớ từng người từng người một trong Độc Cô gia, nhưng làm hắn thất vọng là không có ai phù hợp với tiêu chuẩn này. Cao thủ kiếm pháp Độc Cô gia, người nào hắn cũng biết, nhưng có kiếm pháp bậc này, hắn lại không biết.

- Xem ra chúng ta không cần thiết phải vào ứng cứu, lặng yên xem kỳ biến.

- Vâng!

Cả 3 người đều tới lúc Lăng Huyền Phong chạm mặt đám sát thủ. Vốn còn muốn xông vào cứu người, nhưng việc Lăng Huyền Phong một chiêu giải quyết 4 tên sát thủ mạnh nhất khiến bọn hắn dừng chân, không tiến lên.

Quay lại chiến trường, lúc này, Lăng Huyền Phong đã giết chết 4 tên sát thủ, đồng thời trong đầu, hệ thống lên tiếng:

- Đinh! Giết chết sát thủ số 2, tu vu Võ Vương thất giai nhận được chân khí 200% kinh mạch tăng lên 2 chu thiên. Giết chết sát thủ số 4, tu vi Võ Vương nhị giai, nhận được chân khí 100%, kinh mạch tăng lên 1 chu thiên. Giết chết sát thủ số 3, tu vi Võ Vương lục giai, chân khí tăng lên 200%, kinh mạch tăng lên 2 chu thiên. Giết chết sát thủ số 1, tu vi Võ Vương Cửu giai đỉnh, nhận được chân khí 400$, kinh mạch tăng thêm 4 chu thiên. Tổng cộng nhận được: 9 chu thiên. Tu vi kinh mạch hiện tại: Đệ Ngũ Dương tầng thứ nhất, 45 chu thiên.

Haizzzz, mỗi lần tăng lên đều lẹt đà lẹt đẹt như vậy, biết bao giờ mới lên cao được đây? Thở dài, hắn quay qua chiến trường chỗ tứ đệ và 2 người Dương Quá, tức thì hắn nhíu mày.

Tứ đệ của hắn thì kiếm pháp đã lĩnh ngộ được, nhưng thi triển có chút trúc trắc, không liền mạch, mỗi lần ra chiêu lộ ra quá nhiều sơ hở, cũng may ngay sau đó hắn đã lấp lại được. Còn về Dương Quá cùng tiểu Long nữ, song kiếm hợp bích đã có chút bộ dáng, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không ổn. Bọn họ mỗi lần ra tay trước khi mũi kiếm gây sát thương cho đối thủ lại có chút chậm lại, khiến đối phương có thời gian né đi, thi triển chiêu thức khác đánh úp, lại chật vật đón đỡ. Hắn quát lớn:

- Tứ đệ! Ra chiêu không cần suy nghĩ nhiều! Hãy cảm thụ bằng kiếm! Đừng có suy nghĩ phải ứng phó như thế nào! Cứ để cho kiếm pháp trôi chảy là được!

Lăng Hiếu Kiệt giật mình, hắn rốt cục đã hiểu kiếm pháp của mình khiếm khuyết chỗ nào! Cuồng phong khoái kiếm! Chú trọng nhanh, chuẩn, độc! Hắn trước tới giờ vẫn chỉ chú ý tới chuẩn, còn nhanh với độc thì hắn vô tình hay hữu ý bỏ qua. Tức thì hắn vứt bỏ tạp niệm, tay cầm kiếm từ từ cảm nhận chuyển động của đối phương. Rốt cục hắn hét lớn:

- Đây rồi!

Phập!!!!! A!!!!!!!!

Một tiếng hét thảm vang lên, tên sát thủ không kịp đón đỡ, bị một kiếm chặt đứt cánh tay phải. Hắn ngã xuống đất ôm lấy vết thương, sắc mặt trắng bệch.

- Huynh đệ!!!! Ta phải giết ngươi!! Yaaaa!!!!

Tên sát thủ còn lại tức giận, hắn điên cuồng tấn công. Lăng Hiếu Kiệt cũng hoành kiếm đón đỡ. Cũng may tu vi 2 người chênh lệch không nhiều, nên thế trận có chút ngang tài ngang sức. Điên cuồng tới mất đi lý trí, tên sát thủ chỉ biết dồn đấu khí vào kiếm mà chém, không cần thi triển chiêu thức hoa mỹ gì cả, thể lực của hắn tiêu tan nhanh chóng. Trái lại, Lăng Hiếu Kiệt vừa đỡ vừa tránh, mỗi lần thi triển kiếm chiêu đều dùng lực vừa đủ, không cần quá sức, nên thể lực vẫn còn kha khá. Rốt cục, tên sát thủ thở hồng hộc, hai tay run run, đấu khí hắn đã cạn kiệt, thể lực cũng không còn, tay cũng không còn nâng nổi kiếm lên nữa.

- Ta... hộc.. hộc... phải.... giết...

Phập!!

- Ngươi nói quá nhiều!

Lăng Hiếu Kiệt lạnh lùng nói, một kiếm đâm xuyên tim. Tên sát thủ ngã gục xuống, chết ngay tại chỗ.

- Tiểu tử Dương Quá kia! 2 ngươi nghe rõ cho ta! Cho các ngươi 2 khắc, phải giải quyết bọn chúng cho ta, nếu không sau này đừng có theo ta lăn lộn! - Lăng Huyền Phong lạnh lùng nói.

Dương Quá cùng tiểu Long nữ giật mình. Bọn họ chiến đấu tuy 2 người đánh 4, nhưng vẫn chiếm thượng phong. Chỉ có điều, từ trước tới nay, chưa bao giờ cầm vũ khí giết người, nên trong tâm có chút mềm lòng, mỗi lần ra kiếm đều không hạ được tử thủ, thế cho nên mãi không kết thúc được trận chiến. Lăng Huyền Phong hét lên, làm họ chảy mồ hôi lạnh, rốt cục cắn răng, quyết tâm một lần...

- Cầm bút sinh hoa!!!!

2 người đột ngột tung kiếm chiêu, liên miên không dứt. 4 tên sát thủ chỉ đỡ được 2 chiêu, sau cùng bị đánh văng kiếm ra ngoài, bản thân dính liền 7-8 nhát chém, ngã lăn ra mặt đất.

Lăng Hiếu Kiệt hít một hơi. Hắn thầm may mắn lần trước tỉ thí 2 người kia không dùng chiêu này, nếu không bây giờ người hắn chắc toàn sẹo là sẹo.

Nhìn thấy 5 tên sát thủ bị mất sức chiến đấu phía trước, Lăng Huyền Phong ra lệnh:

- Giết chúng!

Dương Quá cùng tiểu Long nữ nhìn nhau, tay run run. Từ trước tới nay, tới một con gà bọn họ còn chưa giết qua, huống chi đây là người sống sờ sờ.

- Đừng! Đừng giết ta! Làm ơn...

Một tên trong số 5 sát thủ vẻ mặt sợ hãi, run run lên tiếng. 2 người nhìn nhau, trong mắt cảm nhận được sự không đành lòng.

- Mau hành động! Chúng ta không có nhiều thời gian! - Lăng Huyền Phong lạnh giọng. Vốn Lăng Hiếu Kiệt còn định tiến lên giải quyết, nhưng lại bị cản lại.

- Đừng ra tay! Cửa ải này, bọn hắn phải vượt qua, nếu không sau này cũng đừng nói tới tung hoành giang hồ nữa!

Tiểu Long nữ nhìn tên sát thủ đang sợ hãi trước mặt...

Giết? Hay không giết? Giết... Không giết.....

Đấu tranh tâm lý một hồi, rốt cục nàng cắn răng, nhắm mắt, một kiếm đâm ra...