Chương 123: Ngươi dùng kiếm pháp gì?

- 4 tên ở giữa giao cho ta, các ngươi lo 6 tên còn lại!

Không chờ cho đối phương kịp trả lời, Lăng Huyền Phong đã tung người lên lao về phía đối diện, quấn lấy 4 tên có tu vi cao nhất trong số 10 tên. Lăng Hiếu Kiệt, Dương Quá cùng tiểu Long nữ cũng rút kiếm nghênh chiến, có điều đây là lần đầu tiên chém giết sinh tử nên ít nhiều cả 3 người có chút run tay.

- Đối thủ của các ngươi là ta!!

Lăng Huyền Phong không để cho 4 tên sát thủ có cơ hội quấn lấy 3 người, liền chủ động lao lên nghênh chiến.

- Ồ? Lăng Tam thiếu không ngờ cũng có chút gan dạ, một mình nghênh chiến 4 người chúng ta?

Tên đầu lĩnh sát thủ lúc này cũng cảm thấy dường như mình đã tính sai một bước nào đó, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn thản nhiên nói.

- Hắc! 4 người các ngươi? Một mình ta là đủ. - Lăng Huyền Phong cười nhạt.

Cảm giác bất an càng lúc càng lớn, đặc biệt khi nhìn thấy Lăng Huyền Phong trấn định như vậy. Nhưng đã không còn đường lui, đầu lĩnh cắn răng gầm lên:

- Lên! 4 người chúng ta cùng lên!

- Ya!!!!!!!!!!!

5 người tức thì xông vào quần chiến. Làm cho bọn hắn kinh hãi là mặc dù bị 4 người vây công, nhưng Lăng Huyền Phong vẫn chiếm thế thượng phong, nhẹ nhàng hóa giải mọi đòn tấn công của bọn hắn.

- Kiếm tựa lưu quang!!!

Đầu lĩnh ra chiêu, đấu khí màu bạc bao trùm lên thanh kiếm, đồng thời chém ra, một đạo lưu quang chói mắt hiện lên, phóng về phía Lăng Huyền Phong.

- Tới tốt!

Phấn chấn tinh thần, Lăng Huyền Phong rút Ỷ Thiên Kiếm...

Keng!!!!

Đạo lưu quang đánh mạnh lên trên thân Ỷ Thiên Kiếm, nhưng cũng chỉ tóe lên một đốm lửa rồi vỡ tan tành.

- Không thể nào!

Đầu lĩnh kinh hô. Chiêu vừa rồi là một trong những tuyệt kỹ tất sát của hắn, kiếm quang ngưng tụ toàn bộ đấu khí sẽ trở nên vô cùng sắc bén. Hắn giết người vô số, trong đó không ít lần có những tên tự cho là đúng giơ kiếm đón đỡ, nhưng kết quả chỉ có một: Kiếm nát nhân vong. Không ngờ lần này chỉ làm tóe lên một tia lửa, thậm chí một vết nứt cũng không có? Bảo kiếm! Nhất định là bảo kiếm! Hơn nữa còn là loại cực phẩm! Ánh mắt hắn lóe lên dục vọng chiếm hữu, hắn cười gằn:

- Tốt lắm! Tốt lắm! Không ngờ Tam thiếu lại còn có thần binh bực này, không tệ! Thật đáng tiếc, nó lại sắp là của ta rồi! Mau giao nó ra đây, ta cho ngươi chết thoải mái chút.

Lăng Huyền Phong thản nhiên cười:

- Ồ? Có hứng thú với kiếm của ta? Có bản lĩnh thì phóng ngựa qua đây, đừng ở đó phóng rắm nữa. Ha ha!!

- Không cần phải thách ta! Xem ra rượu mừng không uống, lại thích uống rượu phạt! Xem đây! Các huynh đệ! Giết!!!

Cả 4 tên sát thủ điên cuồng tấn công. Nhưng càng tấn công, chúng lại cảm thấy không đúng: Lăng Huyền Phong dường như rất khó nắm bắt. Mỗi lần bọn chúng ra chiêu, hắn đều né được. Hơn nữa có rất nhiều lúc bọn chúng ra chiêu sát thương lớn, hắn lại tung ra một kiếm. Đúng! Chỉ duy nhất một kiếm! Một kiếm coi chừng có vẻ đơn giản, có thể gạt ra dễ dàng. Nhưng không ngờ kiếm đó lại đâm vào điểm yếu của bọn chúng lúc ra chiêu, làm cho chúng bối rối thu chiêu lại, nếu không sẽ bị trọng thương. Nhận ra có điều không ổn, đầu lĩnh kinh hoàng hét lớn:

- Ngươi...!! Ngươi là đang dùng kiếm pháp gì?

Lăng Huyền Phong từ tốn nói:

- Đợi khi nào các ngươi sắp chết thì ta sẽ nói!

- Hừ! Lớn mật! Huynh đệ! Giết!!

4 tên sát thủ lại đồng loạt ra sát chiêu, nhưng làm cho bọn chúng tuyệt vọng chính là mỗi lần xuất chiêu vẫn bị một kiếm kia đánh cho bại lui. Hiện tại 4 tên có cảm giác nghẹn khuất, không có chỗ xả, mặt mũi tên nào tên nấy đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.

- Hừ! Có giỏi thì đừng có dùng một kiếm kia, đấu với chúng ta 300 hiệp!

- Ha ha ha ha!!! Thích đấu 300 hiệp? Vậy thì phải xem ngươi còn sống tới lúc đó không đã! Xem đây! Long Ảnh Tung Hoành!

Không trung bỗng dưng nhiệt độ tăng lên chóng mặt, một cỗ nhiệt khí xộc vào mặt 4 tên sát thủ.

- Thật là nóng! - Đồng thời cả 4 tên trong đầu nghĩ.

Phành! Phành! Phành! Phành! Phành!!!

Lăng Huyền Phong nhắm vào tên ngoài cùng, hắn là người mất cảnh giác nhất. Quả đúng như vậy, tên đó không cẩn thận bị hắn đánh trúng liên tiếp, thân thể bị trùng kích mãnh liệt.

Phành!!!!

Tên sát thủ bị đánh bật ra khỏi vòng chiến đấu, không kịp rên lên một tiếng, phun một ngụm máu, trực tiếp tắt thở. Thân thể hắn bốc lên nhiệt khí ngùn ngụt, vài giây sau bốc lên một ngọn lửa lớn, trực tiếp bị thiêu thành một đống tro tàn.

- Lão Nhị!!!!!

- Nhị ca!!!

3 tên sát thủ sợ hãi hét lớn. Bọn chúng sợ hãi rồi, không ngờ Lăng tam thiếu lại mạnh đến vậy, lão Nhị trong nhóm bọn hắn tu vi đã đạt tới Võ Vương Thất giai, không ngờ lại không chịu nổi một kích. Nuốt vào một ngụm nước bọt, đầu lĩnh khó khăn thở ra một câu:

- Ngươi... Ngươi là Võ Tông?

Sau khi nói ra, chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi! Võ Tông? Hơn nữa lại trẻ tuổi đến vậy? Đế quốc này lại có được mấy người, hơn nữa ai mà chẳng phải là thiên chi kiêu tử? Lần này bọn hắn đã chọc phải ai a?

- Ừm... may mắn đạt được Võ Tông nhị giai mà thôi...

May mắn? Lại còn "mà thôi"??? Con mẹ nó ngươi còn dám thở ra câu thối hoắc như vậy? Cả 3 tên sát thủ đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng.

- Ta thấy là vui đùa cũng đủ rồi. Các vị! Sau này xuống suối vàng, đầu thai rồi nhớ tránh ta ra nhé! Xin chào, không tiễn!

Dứt lời, hắn đột ngột rút kiếm, chém ngang một nhát thật nhanh

Leng keng!!!

Cả 3 tên sát thủ đánh rơi vũ khí xuống đất, đồng thời ôm lấy cổ họng, từ trong kẽ hở ngón tay, máu tươi phun ra như suối.

- À đúng rồi! Trước khi các ngươi hồn phi thiên ngoại, ta có thể giải đáp cho câu hỏi lúc nãy: Ta vừa rồi chính là dùng môn phái của ta Trấn Phái võ công: Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Kiếm Thức!!! Đây chính là thức có thể hóa giải mọi loại kiếm pháp trên đời. Các ngươi dùng kiếm đối phó ta, chính là muốn chết!

Phá Kiếm Thức!! - Một chiêu thức của Độc Cô Cửu Kiếm mà khi ở nhà hắn quay thưởng nhận được!

- Độc Cô Cửu Kiếm... khặc.... tên.... r...rất...hay.....!!

Đầu lĩnh sát thủ ngã xuống, chết không nhắm mắt.