Chương 125: Là ai phái tới?

Tiểu Long nữ 2 mắt nhắm chặt, một kiếm đưa ra...

Hự!!!!

Một sát thủ bị một kiếm xuyên tim, hắn nằm lăn ra đất, 2 mắt trợn tròn, tuyệt khí bỏ mình.

- Ai cho ngươi nhắm mắt lại? Mở mắt ra, tiếp tục cho ta! - Lăng Huyền Phong vô tình quát lớn.

Tiểu Long nữ 2 hàng nước mắt chảy dài, mặc dù nàng vô cùng không muốn, nhưng lệnh của thiếu gia, nàng không thể không nghe. Hơn nữa, ngay từ đầu thiếu gia cũng đã nói, con đường tu hành, không tránh được giết chóc, nếu không phải bây giờ, sau này cũng phải làm vậy. Trấn định tâm thần, nàng nhìn sang tên sát thủ bị cụt tay. Hắn bây giờ máu đã ngừng chảy, sắc mặc trắng bệch, nàng chưa kịp vung kiếm, hắn đã tắt thở. Thở nhẹ một tiếng, nàng quay sang tên thứ 3.

- Hắc hắc! Tiểu nương bì! Ngươi không dám làm thế đâu! Mau bỏ kiếm xuống đi! Hắc hắc hắc!

Tên sát thủ này dường như đã biết kết cục phải chết của mình, hắn bỗng trở nên điên cuồng, buông lời khiêu khích, nhưng khí thế của hắn lại càng lúc càng tăng lên, ép cho tiểu Long nữ không thể thở. Nếu tính ra, tiểu Long nữ chỉ có tu vi tương đương Đại Võ Sư tam giai, trong khi tên sát thủ kia lại là Đại Võ Sư thất giai, chênh lệch về cấp độ là không thể bàn cãi. Khí thế của hắn càng lúc càng lớn, khiến cho đôi chân tiểu Long nữ càng lúc run rẩy càng mạnh. Nhưng nàng vẫn cắn răng tiến tới, từng bước từng bước...

- Ngươi không dám..... hự!!!!!!!!

Chưa nói hết câu, hắn đã bị một kiếm đâm thủng cổ họng, chỉ khục khục vài tiếng rồi chết.

- Được rồi! Ngừng ở đây! Dương Quá, đến lượt ngươi. Hãy nhớ kĩ cho thiếu gia: Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Ngươi phải nghĩ tới, nếu như trong một phút mềm lòng, ngươi tha cho hắn, nhưng hắn bất ngờ bắt được tiểu Long nữ, ngươi nghĩ hậu quả nó sẽ ra sao? Nàng sẽ phải chịu kết cục gì? Chúng ta sẽ bị bọn hắn tra tấn ra sao?

Hàng loạt câu hỏi như búa tạ gõ vào tâm khảm Dương Quá. Từ nhỏ tới lớn, hắn đi theo thiếu gia. Khi nam bá nữ, hắn chủ yếu nói cho mạnh miệng, chứ chưa bao giờ dám động thủ đánh người, nay đi trên con đường võ đạo, là sát phạt quyết đoán, là đánh đánh giết giết. Nếu như không có tâm thế sẵn sàng giết người, vậy thì sau này phần thua thiệt sẽ thuộc về hắn.

Yaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hét lên một tiếng điên cuồng, Dương Quá vung kiếm lên, 2 đầu người bay lên, theo đó là 2 cột máu bắn xối xả.

Leng keng!!! Ọe!!!!!!!!!

Buông kiếm xuống đất, Dương Quá cùng tiểu Long nữ 2 người đồng loạt ôm bụng nôn thốc nôn tháo, nôn hết mọi thứ trong dạ dày, càng nghĩ càng buồn nôn.

- Thiếu gia... ta.... - Dương Quá dường như muốn nói gì đó.

- Sao? Hối hận rồi? Ngươi muốn trở lại cuộc sống năm xưa? - Lăng Huyền Phong nhàn nhạt hỏi.

- Không phải... thiếu gia... ta... từ nay, ta không muốn thành kẻ yếu... Nhưng, hôm nay ta đã giết người, như vậy... ta đã thành người xấu sao?

Nghe thấy vậy, Lăng Huyền Phong phì cười, hắn lắc lắc đầu vỗ vai Dương Quá:

- Quá nhi, nhớ lời ta nói: Trên đời này không có người tốt và người xấu, chỉ có quyền lực và những kẻ quá yếu đuối để có được nó. Nếu ngươi đã chiến thắng thì ngươi không cần phải giải thích. Nếu ngươi thua, cũng không cần thiết phải giải trình! Đừng bao giờ làm kẻ quân tử! Kẻ quân tử luôn luôn chết sớm. Bởi vì đối phương sẽ lợi dụng mọi thứ để dồn ngươi vào chỗ chết! Và cũng đừng làm anh hùng, bởi vì, kẻ sống sót trên chiến trường chỉ là những "kẻ mạnh" và "thằng hèn"... Thực tế thì anh hùng luôn luôn chết.

- Vậy, thiếu gia... ngươi...

- Ha ha! Quá nhi ơi là Quá nhi, ngươi đã thấy thiếu gia bao giờ tự nhận mình làm anh hùng chưa? Ta tự nhận mình là kẻ gian ác, lợi dụng mọi điều kiện có thể để dồn địch nhân vào chỗ chết, không từ thủ đoạn, còn hơn là để cho bọn hắn sống mà quấy nhiễu ta sau này. Ngươi cũng nên làm quen với điều đó. Môn nhân Cổ Mộ không thích tạo sát nghiệp, điều này đúng, nhưng họ cũng không ngại giết người, điều này, lại càng chuẩn xác!

3 người cùng suy nghĩ những lời Lăng Huyền Phong vừa nói, rốt cục, Lăng Hiếu Kiệt phun ra một câu:

- Tam ca.. lời ngươi nói...

- Sao? Có gì không đúng à?

- Ta... ài.. lời ngươi nói... nghe có vẻ khá vô lý, nhưng lại rất thuyết phục...

Lăng Huyền Phong tắt tiếng...

--------------------------------------------

- Đại ca, bây giờ tính sao?

Trong bụi cây phía xa, một trong ba người thần bí lên tiếng.

- Về đế đô đi, dù sao ở đây cũng không còn việc của chúng ta nữa.

- Vậy còn tiểu tử kia?

- Tạm thời không cần để ý. Áng theo tuổi tác, có lẽ lần này bọn hắn đến học viện Thiên Tinh nhập học, sau này không thiếu cơ hội gặp mặt ở đế đô!

- Vâng!

Nương theo một làn gió, thân ảnh 3 người cùng biến mất!

Nhìn về phía vị trí 3 người vừa bỏ đi, Lăng Huyền Phong nhíu mày:

- Bọn hắn là ai? Đến đây có mục đích gì?

Ngay từ đầu hệ thống cũng đã phát hiện ra 3 người nọ, Lăng Huyền Phong liền để tâm cảnh giác, dù sao 3 người, thấp nhất trong đó cũng là Võ Tông Ngũ giai! Nhưng qua hồi lâu, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì, rồi một lúc sau đều bỏ đi, hắn thở ra một hơi, không biết lai lich 3 người này như thế nào.

- Được rồi! Thu thập thoáng một chút, nghỉ ngơi một đêm, mai xuất phát!

- Tam ca! Huynh không tò mò xem bọn chúng là do ai phái đến sao? - Lăng Hiếu Kiệt hỏi.

Không nói gì, Lăng Huyền Phong đưa cho hắn xem một mảnh da dê, trên đó viết:

Lần này 2 thiếu gia Lăng Gia đều đi đến học viện Thiên Tinh, các ngươi mau chóng đuổi theo, xử lý gọn. Tình báo cho biết, bọn hắn sẽ không có trưởng lão hay hộ vệ nào đi theo. Xong việc, hủy thi diệt tích, tránh đi một thời gian!

Mảnh da dê này hắn lấy được trên người tên đầu lĩnh. Giọng điệu rất quen thuộc, xem ra phái 10 tên này đến đây, cùng với 4 tên lần trước, đều là cùng 1 người.

- Đệ thử đoán xem?

- Ách! Huynh hỏi ta? Ừ thì... lúc nãy huynh có nhắc đến Hoàng Gia, tên đầu lĩnh kia liền tự nhận, chẳng lẽ là bọn hắn?

- Đệ có chắc không?

- Cũng tới 7 thành. Dù sao, lúc nãy bọn chúng đinh ninh rằng có thể giải quyết được chúng ta, cho nên nói ra sự thật. Dù sao, chúng ta không thoát được, ai ngờ...

- Ừm, nếu như là người ngoài cuộc, phán đoán như vậy, rất có lý. Tuy nhiên, đệ quên mất một việc.

- Chuyện gì?

- Bọn hắn là sát thủ?

- Như vậy thì sao?

- Đệ đệ ngốc của ta. Sát thủ, là giết người để kiếm tiền, đệ hiểu không? Bọn hắn không ngu ngốc đến nỗi sẽ nói ra lão bản sau màn đâu, kể cả khi con mồi của bọn hắn không có đường thoát đi chăng nữa. Đây là để đảm bảo bí mật tuyệt đối. Bọn hắn sợ rằng cho dù có giết được chúng ta, nhưng biết đâu có người khác ở phụ cận, biết được chân tướng thì sao?

- Như vậy không phải là Hoàng gia sao?

- Có thể có, có thể không. Tạm thời chúng ta vẫn chưa có chứng cứ, nên không thể vội kết luận. Có thể là Hoàng gia, Dương gia, thậm chí Kim gia, 3 gia tộc này đều có mâu thuẫn với Lăng gia. Chỉ cần có cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn đâu. Hơn nữa còn một điểm trong mảnh da dê này ta nghĩ đệ đã bỏ qua.

- Điểm gì?

- Tình báo của bọn chúng! Bình thường, một đệ tử đại gia tộc ra ngoài, cho dù không có một hộ vệ bên cạnh, cũng chắc chắn sẽ có một lực lượng bí mật đi theo. Tại sao bọn chúng biết chúng ta đi một mình?

- Huynh nói... Lăng gia có nội gián? - Lăng Hiếu Kiệt kinh hãi.

- Chính xác!

- Vậy.. phải báo lại cho đại bá cùng gia gia đi!

- Hắc hắc! Bọn họ thật ra đã biết từ trước rồi, cho nên, chuyện này chưa tới lượt chúng ta quản. Việc trước mắt chính là đệ phải nâng cao thực lực lên, tránh sau này lại vướng tay vướng chân. Hiểu chưa?

- Ta... được rồi, nghe theo huynh.