Chương 5 - Rời thôn
Mạc Thiệu Minh ôm thân thể khô quắt của lão Trương vào trong nhà, đặt lão trên chiếc giường cỏ. Cho dù lão chỉ còn một thi thể lạnh ngắt, Lưu Tán Cửu Trùng độc vẫn không buông tha lão. Hiện tại dường như hắn đã không nhận ra lão Trương nữa.
Khuôn mặt lão giờ đã hóa đen, dính vào nhau thành một nhúm, cơ hồ xương mặt cố định đã bị ăn mòn hết cả, không ra bộ dáng con người.
Lưu Tán Cửu Trùng độc được thi luyện từ chín loài trùng cổ không mạnh, nhưng độc tính tương sinh, vì thế nó được xếp vào loại kịch độc nguy hiểm. Loại độc này tồn tại dưới dạng bột phấn và dạng độc hoàn. Tùy vào số lượng dược phụ trợ giúp chậm quá trình phát tán độc mà cho người sử dụng dạng bột hay dạng hoàn, tuy nhiên, nếu không có thuốc giải, cái chết của dạng nào cũng giống nhau.
Trong quá trình trúng độc, nếu không có dược phụ trợ, lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn, phân hủy dần dần, vô cùng đau đớn. Nhưng dược phụ trợ chỉ có tác dụng trong thời hạn nhất định, nếu không có thuốc giải, vẫn bị chúng ăn mòn cả thân thể, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Loại độc này, Mạc Thiệu Minh không thể nào quen thuộc hơn. Kiếp trước hắn sản xuất số lượng lớn độc hoàn, mỗi lần muốn moi tin, khống chế ai đó thì chỉ cần một viên, đủ làm người đó sống không bằng chết. Tác dụng từ dược hoàn mạnh hơn, nửa canh giờ sau khi nuốt xuống, lập tức sẽ cảm nhận được đau đớn, tốc độ tử vong cũng nhanh hơn.
Còn dạng bột phấn tác dụng nhẹ hơn, người trúng độc có thể sống thêm vài năm. Hắn rõ ràng, lão Trương trúng dạng bột.
Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa. Lão Trương đã chết rồi.
Ông trời thật biết cách trả báo ứng. Kiếp trước hắn độc ác tày trời, làm bao nhiêu chuyện sinh linh oán thán. Cứ tưởng cái chết của hắn chính là kết quả cho những sai lầm, nào ngờ, thân nhân kiếp này mới là người chịu quả báo thay hắn.
Phụ mẫu hắn vì khác biệt về tầng lớp mà chịu người đời thóa mạ, bị ngăn cản, cuối cùng chết đi, giống như cách kiếp trước hắn hành xử. Hắn từng bức bách một đường muội của hắn thành thân với người khác, trong cơn tức giận, hắn cũng diệt đi gia tộc của tên tình nhân kia.
Lão Trương trúng phải Lưu Tán Cửu Trùng độc, độc dược mà hắn sử dụng nhiều nhất ở kiếp trước. Hắn cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn, lão trúng độc mà hắn không hề hay biết. Giờ đây, hắn cũng không dám tự nhận mình am hiểu mọi thứ.
Thân nhân trả ác báo thay hắn, còn hắn thì nhởn nhơ sống sót.
Mạc Thiệu Minh lưu luyến đi lại trong nhà một lượt. Căn nhà này do một tay lão Trương dựng lên, hỏng hóc cũng do lão sửa. Hắn dựng bếp, đóng bàn đóng ghế, nhưng ngôi nhà lại chính tay lão làm. Chưa bao giờ lão để cho hắn sửa chữa dù chỉ một lỗ thủng trên mái.
Lão đã cho hắn một ngôi nhà thật sự.
Hắn dừng chân ở trung tâm, quan sát. Ngôi nhà nhỏ đơn bạc, chật chội bỗng chốc trở nên rộng lớn, cô quạnh. Khả năng tiếp nhận của hắn cực nhanh, nhưng cuối cùng, trong sâu thẳm tâm hồn hắn, không thể tiếp nhận nổi cái chết của lão.
Quá đột ngột. Quá vô tình.
Mạc Thiệu Minh không khóc. Bản tính hắn kiên cường, sắt đá nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng không dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng không khóc không có nghĩa hắn không có cảm giác gì, không đau buồn trước cái chết của lão Trương.
Hắn hồi tưởng ký ức của năm năm trước, từng phân đoạn một, bắt đầu khi lão tiếp nhận hắn từ trong tã lót cho đến khi hắn hoàn toàn tự lập.
Hắn rõ ràng, mắt lão mù nhưng tâm lão không mù. Lão biết chuyện hắn lén lút rời thôn ra bên ngoài, biết chuyện hắn cực khổ tu luyện mỗi ngày. Thực sự, cái gì lão cũng biết.
Vì hắn trưởng thành sớm, lão sợ hắn sẽ đau lòng khi lão chết đi, nên ngay từ đầu, lão cố tình hắt hủi hắn. Nếu hắn ghét lão, đến khi lão chết rồi, hắn sẽ không buồn khổ, không cảm thấy cô quạnh.
Nhưng lão không biết, thời điểm hắn quyết định tự tay làm tất cả mọi thứ, hắn đã xem lão như người thân mà chăm sóc. Đó không phải sự thương hại của hắn, mà là thật tâm tận đáy lòng.
Trong hộc tủ sắp mục nát, Mạc Thiệu Minh lấy ra một tay nải đã cũ kỹ. Tay nải màu xám, phai sờn theo thời gian, hình dạng vừa vặn với thân thể hắn.
Nó đã ở đó rất lâu, dường như vẫn luôn ở đó. Có lần hắn tò mò muốn biết trong tay nải chứa gì, nhưng chưa kịp động vào thì bị lão Trương bắt gặp được, dùng quải trượng đuổi hắn một vòng quanh nhà. Sau này, hắn cũng không đụng vào đồ của lão nữa.
Nhìn kỹ, tay nải nhỏ thế này, sao có thể dành cho lão được chứ. Rõ ràng lão đã chuẩn bị cho hắn từ rất lâu rồi.
Đeo tay nải trên lưng, hắn cất bước ra ngoài. Xung quanh nhà đã chất đầy củi khô, với ánh nắng bức bối như vậy, khả năng xảy ra hỏa hoạn rất lớn.
Mạc Thiệu Minh châm một mồi lửa, dứt khoát thiêu rụi tất cả.
"Yên nghỉ đi lão Trương. Những chuyện còn lại, bản thiếu sẽ lo liệu."
Có lẽ nghiệp của kiếp trước hắn chưa thanh toán xong với thiên địa. Nếu hắn cứ tiếp tục trốn tránh, những người bên cạnh hắn sẽ liên tục chết đi, trong tương lai, từng người từng người sẽ rời xa hắn.
Bản thân hắn không muốn trở thành nam nhân cô độc, sống u uất một mình cả quãng đời, mỗi ngày nơm nớp sợ báo ứng đổ lên đầu.
Tự do của hắn không phải như thế.
"Cường giả vi tôn..."
Quy tắc vận hành của thế giới này, chỉ kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.
Một ngày hắn còn chịu sự chi phối của thiên địa, vận mệnh vẫn không nằm trong tay hắn.
Đã vậy, hắn quyết tâm tiến xa ngoài tầm với của nhân quả luân hồi, đem cuộc đời mình nắm trong tay.
Đó chính là tự do của hắn!
Đôi mắt ánh lên màu lửa đỏ rực rỡ, bên trong một vẻ kiên định. Rồi hắn quay người, một đường hướng bên ngoài trấn mà đi, không hề quay đầu lại.