Chương 6 - Trắc thí huyền căn
Hôm nay là ngày Mạc Thiệu Minh mong đợi nhất, bắt đầu trắc thí huyền căn.
Ba ngày trước hắn rời khỏi thôn Lục Sơn, tìm đến Từ thúc xin tá túc mấy ngày. Hắn bịa chuyện phụ thân không may bị rắn độc cắn chết, cho nên được Từ thúc thương cảm, thậm chí còn nhận nuôi hắn.
Hắn cũng không vội từ chối mà thuận nước làm theo. Đợi đến khi hắn nhận được thông báo, sau đó từ chối với Từ thúc cũng không muộn.
Mấy ngày qua hắn luôn tới tửu lâu phụ bếp núc, nên không rõ tình hình bên ngoài lắm. Các thúc thúc thẩm thẩm trong bếp dường như không mặn mà gì với chuyện trắc thí cả, giống như có cũng được mà không có cũng không sao, khiến hắn vô cùng nghi hoặc.
Kiếp trước, ở chỗ của hắn, đến thời điểm là bậc trưởng bối đều gấp như cháy nhà. Ai nấy mang sắc mặt lo lắng ưu phiền, sợ rằng con cháu không may không xuất hiện huyền căn, cả đời chỉ làm một người phàm, hoặc con cháu huyền căn thấp kém, không có tư cách trở thành ma pháp sư.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ địa phương này quá hẻo lánh, hiểu biết không nhiều nên không biết tầm quan trọng của chuyện trắc thí như thế nào. Bởi vậy, hắn chỉ ôm nghi ngờ cùng suy đoán, không hề hỏi han điều gì.
Không lâu sau, hắn mới biết chuyện này thật sự sai lầm.
Mạc Thiệu Minh đến trung tâm trấn vào giữa buổi sáng. Xa xa trông thấy mấy thiếu niên xếp thành hàng dài, trên đài cao có mấy người đang đứng, lên xuống liên tục. Thì ra, trắc thí đã bắt đầu rồi.
"Không hợp cách!"
"Không hợp cách!"
"Không hợp cách!"
Tiếng hô 'không hợp cách' đều đặn vang lên. Điều này cũng là bình thường, tỉ lệ xuất hiện huyền căn rất ít ỏi, không phải ai cũng có cơ duyên bước trên con đường tu luyện.
Mấy thiếu niên ảo não đi xuống, nhường cơ hội cho những người khác. Kiếp này, xem ra bọn họ chỉ có thể làm người bình thường mà thôi.
Mạc Thiệu Minh liếc nhìn gương mặt buồn chán của bọn họ, có chút sửng sốt. Hắn từng thấy những đứa nhỏ khóc lóc, mất ăn mất ngủ cả tháng chỉ vì không có huyền căn. Nhưng những người ở đây chỉ buồn mà thôi, cùng lắm là chán nản thở dài, chứ không hề có biểu hiện bi quan khoa trương nào cả.
Đột nhiên, hắn nhận ra một chi tiết quan trọng, kết hợp với quan sát không khí mấy ngày qua, hắn càng khẳng định hơn con người của vùng đất này không hề coi trọng tu luyện giả.
Phát hiện này để hắn vô cùng chấn động.
Phải biết rằng ma pháp sư có thần thông nghịch thiên, có tài hô phong hoán vũ, dời non lấp bể, dường như không gì không thể. Năng lực đó đáng ra phải khiến con người hâm mộ, sùng bái, tôn kính, không phải thái độ hời hợt, xem thường như vậy.
Không biết hắn lạc vào vùng đất quái đản nào nữa.
Mạc Thiệu Minh bất động thanh sắc quan sát diễn biến của buổi trắc thí.
Những người tham gia, ngoại trừ hắn, đều có độ tuổi chạy từ chín đến mười lăm. Đáng lẽ điểm này cũng khiến hắn kinh ngạc, nhưng nhớ đến thái độ của cư dân, hắn cảm thấy hợp lẽ thường.
Năm tuổi đích xác còn quá nhỏ, bậc trưởng bối sẽ không đưa ra trắc thí làm gì.
Kỳ thực độ tuổi phù hợp làm trắc thí là năm tuổi, vừa khéo hình thành huyền căn xong, bồi dưỡng ngay từ ban đầu, tu vi sau này tăng tiến thuận lợi. Trắc thí muộn sẽ bỏ lỡ mấy năm cuộc đời, chẳng những vậy còn bỏ lỡ cơ duyên tạo ngộ, không phải là chuyện tốt.
Tầm mắt Mạc Thiệu Minh hướng lên đài cao. Ở trên đài đặt một cái bàn gỗ, phía trên gắn một thủy tinh cầu trong suốt to bằng quả dừa. Để xác định một người sở hữu huyền căn hay không, chỉ cần đặt tay vào đấy, thủy tinh cầu sẽ đem một luồng khí vào đan điền thăm dò, sau đó đưa ra kết quả.
Huyền căn chia thành bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Trong hạ, trung, và thượng phẩm chia nhỏ ra các bậc gồm bậc một, bậc hai, và bậc ba. Phân chia cấp bậc dựa theo tốc độ dung nạp huyền khí vào huyền căn, hay còn gọi là tốc độ tu luyện. Huyền căn phẩm chất tốt, tu luyện rất nhanh, hầu như dễ dàng vượt qua bình cảnh, ngược lại, con đường tu luyện của những người có huyền căn phẩm chất thấp không mấy thuận lợi.
Hắn quan sát gần nửa canh giờ mới xuất hiện năm lần thủy tinh cầu đổi màu. Màu sắc thay đổi cũng khác nhau, căn cứ vào đó để phân loại huyền căn. Có mười màu tăng tiến theo cấp bậc là trắng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, và màu lấp lánh. Màu lấp lánh đa dạng biểu hiện người này sở hữu huyền căn cực phẩm hiếm có, là thiên tài trong giới tu luyện, tương lai tiền đồ vô hạn.
Đại lục Ngũ Châu, thời điểm mà hắn còn sống, toàn đại lục chỉ phát hiện hai người có huyền căn cực phẩm, ai nấy đều thành danh vang dội, sau đó được mời tới các tầng cao hơn.
Vừa nãy phát hiện năm người có huyền căn không có ai sở hữu thượng phẩm, chứ đừng nói đến cực phẩm.
Trong số họ, có hai người phát màu trắng là huyền căn hạ phẩm bậc một, hai người phát màu cam là huyền căn hạ phẩm bậc ba, người còn lại phát màu lục là huyền căn trung phẩm bậc hai, người này thật sự may mắn.
Thế nhưng, sở hữu huyền căn chỉ đại biểu cho người đó sẽ trở thành tu luyện giả. Cho đến khi tham gia nghi lễ thức tỉnh, lúc ấy mới xác định chức nghiệp để theo học.
Chức nghiệp cơ bản bao gồm Võ giả và Ma pháp sư. Võ giả theo đuổi con đường võ đạo, lấy sức mạnh cơ bắp làm chủ, một lần ra tay chấn động cả đại lục. Nhưng không thể so được với Ma pháp sư, bởi Ma pháp sư chỉ cần một cái phẩy tay cũng có thể san bằng một cường quốc.
Hiển nhiên sức mạnh tỉ lệ thuận với độ khó của nó. Hơn nữa, Ma pháp sư tuy mạnh nhưng không thể đánh cận chiến, nếu đối phương thành công áp sát, đến bảy tám phần là mất mạng. Tuy nhiên dựa vào năng lực động ý niệm đã có thể chấn nhiếp thiên hạ, đủ để con người khao khát quyền năng của Ma pháp sư.
Mạc Thiệu Minh nhìn đám người dần thưa đi, cũng đến xếp hàng. Lướt qua một chút, hình như chỉ còn khoảng hai mươi người nữa. Trắc thí nơi này ba năm mới diễn ra một lần, cho nên số lượng dồn lại mới đông đúc, nếu không cũng không nhiều như vậy.
Mọi người đang trong trạng thái căng thẳng, chợt phát hiện ra có hài tử trà trộn vào, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mạc Thiệu Minh, sinh cảm giác kinh ngạc.
Ở đây không có ai không phải thiếu niên, vả lại trong quá khứ chưa từng có người nào đem hài tử ra trắc thí.
Tiếng xì xào bàn tán rầm rộ, bao ánh nhìn của mọi người đổ dồn lên hắn, thu hút sự chú ý của quản sự lẫn vệ binh trên đài.
Một lão giả vận áo bào màu trắng ra mặt lên tiếng: "Mọi người trật tự! Cấm ồn ào ảnh hưởng đến buổi trắc thí!"
Lão giả này rất có tiếng nói, nhiều người biết điều liền ngậm miệng, nhưng âm thanh nghị luận chỉ nhỏ đi chứ không biến mất. Lão giả liếc mắt ra hiệu cho vệ binh đứng trong góc, vệ binh mặc áo giáp nghiêm trang đi xuống, tiến đến chỗ Mạc Thiệu Minh.
Mạc Thiệu Minh một bộ đen đúa, vẻ mặt sợ hãi, nhưng ánh mắt vô cùng tĩnh lặng. Hắn thừa biết có chuyện gì, cũng đã có cách ứng đối.
Vệ binh kia vừa tới liền hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ánh mắt vệ binh sắc bén, uy áp vô hình tỏa ra khiến đám thiếu niên xung quanh run rẩy, sắc mặt tái mét.
Thấy tên này ra oai, trong lòng Mạc Thiệu Minh không vui, nhưng bên ngoài cứ tỏ vẻ e ngại đáp: "Ta... mười tuổi."
Vệ binh nọ rõ ràng bất mãn với câu trả lời của Mạc Thiệu Minh. Nhìn hắn thế nào cũng giống hài tử nhỏ tuổi, cùng lắm cho bảy tuổi đi, nói mười tuổi cũng quá khoa trương rồi.
Gã tức giận khiến thiếu niên đứng kề bên sợ tiểu ra quần, phải vịn vào người đứng trước để không bị ngã.
Mạc Thiệu Minh đương nhiên không đặt chút uy áp của Võ giả cấp thấp vào mắt, chỉ là ấn tượng của hắn đối với quân đội đất nước này đã xuống âm.
Tất cả người ở đây đều là thiếu niên nhỏ tuổi tâm trí chưa thành thục, chẳng những vậy còn là người bình thường không có tu vi, thả uy áp ra dễ để lại bóng ma tâm lý cho bọn họ.
Thấy không ổn, Mạc Thiệu Minh giả vờ uất ức muốn khóc: "Phụ mẫu ta đều lùn giống nhau. Sinh ra người lùn như ta là đương nhiên. Đó không có nghĩa ta chưa đủ tuổi."
Hắn nói cực kỳ mạch lạc, từng chữ rơi vào trong tai đám người, bọn họ bừng tỉnh ra, hiển nhiên không ai cho rằng hắn nói dối.
Nếu thật sự nói dối, một hài tử cũng không thể chịu được ánh mắt bức người từ vệ binh, để nói rõ ràng như thế. Chỉ có trường hợp hắn thật sự đủ tuổi, mới không sợ hãi nói ra.
Vệ binh nghe vậy, thu lại uy áp, lạnh lùng đi lên đài hướng lão giả nói thầm vài câu. Lão giả bạch y không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu, sau đó bảo các thiếu niên tiếp tục trắc thí.
Từng người từng người đi lên rồi đi xuống, không phát hiện một ai có huyền căn, vẻ mặt lão giả buồn bực, ngao ngán lắc đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt Mạc Thiệu Minh.
Hắn khép nép đi lên đài, có số ít người muốn theo dõi xem hắn có may mắn hay không, mà đa số đều đã rời khỏi khu vực trắc thí.
Lão giả lạnh nhạt bảo hắn đặt tay lên thủy tinh cầu, đôi mắt nhắm hờ, một bộ vô cùng hời hợt. Cũng không trách lão, tỉ lệ xuất hiện huyền căn quá ít ỏi, từ sáng đến giờ chỉ có mười một người trên tổng số mấy trăm người, Mạc Thiệu Minh là người cuối cùng, lão mệt mỏi nên không muốn để ý.
Riêng hắn cũng mặc kệ người ta nghĩ gì. Hắn một lòng muốn thử cảm giác được nhìn thấy huyền căn cực phẩm sinh sôi trong cơ thể hắn. Đó là thành quả hắn liều mạng để đạt được, trong lòng hắn vô cùng phấn khích.
Tim hắn đập rất nhanh, rất hồi hộp. Tay bất giác run nhẹ chạm vào thủy tinh cầu.
Đột nhiên có một luồng điện xuyên vào lòng bàn tay, chạy dọc đi khắp cơ thể, xuống tới đan điền, sau đó từ từ bị thủy tinh cầu hút vào.
Thủy tinh cầu trong suốt bỗng dưng chuyển qua màu trắng, mọi người thấy vậy đều kinh ngạc không thôi, không ai ngờ tiểu tử này may mắn đến thế, dù là hạ phẩm bậc một thôi cũng đủ điều kiện theo học viện học tập rồi.
Lão giả cũng thoáng ngạc nhiên, nhưng lão là người trên cao, hiểu rõ huyền căn hạ phẩm bậc một đại biểu cho cái gì, nên tiếp tục duy trì lạnh nhạt.
"Hạ phẩm bậc... Cái gì? !"
Lão giả đang thông báo dở thì nhướn người qua xem, không thể tin vào mắt mình.
Thủy tinh cầu đang màu trắng tự dưng nhảy sang màu đỏ.
"Không thể nào!"
Lão giả mấp máy môi phủ nhận.
Thủy tinh cầu một khi thăm dò xong sẽ đưa ra kết quả ngay lập tức, trong quá khứ chưa từng có chuyện đổi màu.
Không riêng gì những người ở đây, ngay cả người trong cuộc Mạc Thiệu Minh cũng không biết chuyện này là thế nào. Trước đây hắn tham gia buổi trắc thí trong gia tộc, các cấp bậc đều biểu hiện luôn. Hay cực phẩm sẽ có sự khác biệt? Dù sao hắn chưa tự mình phát hiện người sở hữu huyền căn cực phẩm bao giờ nên không dám chắc.
"Đổi... Là màu cam!"
Thủy tinh cầu tiếp tục thay đổi màu.
Lần này mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt như nhìn thú hiếm. Mạc Thiệu Minh ngại ngùng cười, bất động nhìn biến hóa của thủy tinh cầu. Vẫn chưa hết đâu, hắn phải xem cực hạn lấp lánh.
Quả nhiên thủy tinh cầu lần nữa đổi màu, tiến cấp dần dần từ cam, lên vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, tốc độ đổi màu mỗi lúc một nhanh, nhiều người đã trợn mắt há hốc mồm không ngậm lại được.
"Chuyện này... Chuyện này... Không có khả năng!" Lão giả lắc đầu nguây nguẩy, sau đó mừng rỡ suýt nữa nhảy cẫng lên. Là màu đen, màu đen đại biểu cho cái gì? Là huyền căn thượng phẩm phẩm chất cao nhất, siêu hiếm có! Phen này lão nhặt được bảo bối rồi!
Mạc Thiệu Minh chưa bỏ tay ra, nín thở chờ đợi lượt thay đổi cuối cùng.
Không để hắn đợi lâu, thủy tinh cầu phát sáng lung linh chói lóa. Hắn nhìn thấy vô số điểm sắc màu trong không gian màu đen, vô cùng đẹp mắt, giống như tinh tú trong vũ trụ bao la, để hắn không cách nào buông rời ánh nhìn.
Lịch sử chưa từng có màu sắc này trong thủy tinh cầu.
Tất cả không hẹn mà cùng ngừng hô hấp để chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất trang sử võ đạo nước Tống.
Bụp!
Thủy tinh cầu phát ra tiếng kêu thanh thúy, ánh sáng biến mất, trở về màu trong suốt vốn có.
Mạc Thiệu Minh trợn trừng mắt, đáy lòng hụt hẫng vô cùng. Tay hắn còn chạm vào thủy tinh cầu, tại sao có thể biến mất được?
Hắn gấp gáp chạm thêm vài lần nữa, đáng tiếc, thủy tinh cầu không có biểu hiện gì.
Lão giả thấy vậy, nhanh phân phó: "Mau đi lấy thủy tinh cầu dự phòng tới đây."
Mạc Thiệu Minh vừa ngơ ngác vừa buồn bực. Lấy kiến thức gia chủ của một gia tộc lớn, hắn cũng không biết thế này là thế nào. Trong thâm tâm tự cho thủy tinh cầu có vấn đề, quyết định phối hợp với lão giả trắc thí lại.
Cùng lúc thủy tinh cầu vụt tắt, không ai nhận ra một luồng sáng hoàng kim lóe lên rực rỡ trước thủy tinh cầu, ngay cả Mạc Thiệu Minh giác quan nhạy bén cũng không phát hiện ra được.