Chương 4 - Thân thế thật sự (2)
Lão Trương hơi nhướng mày, đôi mắt híp dường như lớn hơn một chút. Có lẽ lão đang biểu hiện sự kinh ngạc của mình.
Thật sự trưởng thành nhanh như vậy sao?
Lão Trương nghĩ, dù hắn thông minh lanh lợi đến đâu, nghe chuyện này cũng phải khóc. Lão đã chờ một câu hỏi 'tại sao họ chết' nhưng không có.
Hắn thật sự là một đứa trẻ năm tuổi ư?
Nếu không phải lão luôn dõi theo hắn, lão đã cho rằng hắn bị người ta đánh tráo.
Lão Trương thật lâu không đáp.
Mạc Thiệu Minh yên lặng chờ đợi, trong lòng hồi hộp và thấp thỏm. Nếu cha mẹ hắn vì hắn mà chết, chuyện này rất hợp với lẽ thường, nhưng đó lại là kết quả hắn không mong muốn nhất. Hắn có cảm giác như tồn tại của hắn là tội nhân. Không có hắn, họ đã không chết.
Mặt ngoài hắn tĩnh lặng như sương, thế nhưng tâm tư đã hỗn loạn. Một thời gian dài, hắn đã học cách không giơ sắc mặt cho người ta xem. Hiện tại, dù biết lão Trương mù, hắn cũng không biểu hiện gì. Có thể là thói quen, cũng có thể hắn không muốn để người khác biết một bộ mặt khác của hắn.
Nhưng người mù có cách quan sát của người mù. Họ không quan sát bằng mắt, mà bằng trực giác.
Cảm nhận tâm tình cậu bé có biến hóa, lão Trương vô thức nắm chặt cây quải trượng, cả người buông lỏng. Lão hơi mím chặt môi, rồi nặng nề thở ra một hơi. Cuối cùng, lão kể một câu chuyện xưa.
Từng có một chuyện tình bi kịch, đẫm máu giữa cường giả gây thù chuốc oán khắp giang hồ và mỹ nữ tài hoa bạc mệnh.
Vị cường giả đó gọi Mạc Tử Siêu, điện chủ Vô Ảnh điện, một thế lực ám sát và tình báo lớn mạnh bấy giờ. Mạc điện chủ là người sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình, thế nhưng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn đã phải lòng nàng công chúa xinh đẹp của Cửu Kim quốc.
Bắc Ái Nhã Tịnh, Tứ công chúa của Cửu Kim quốc, hòn ngọc quý trên tay Quốc vương, là một cô gái tài năng tuyệt sắc, nổi danh toàn bộ đại lục. Dù đã đến tuổi lập phò mã nhưng Quốc vương luyến tiếc nàng, phần vì chưa tìm được người ưng ý nên kéo dài. Kết quả, điều này lại là chất xúc tác cho câu chuyện bi kịch đó.
Bọn họ gặp nhau trong một chuyến đi săn đầu xuân của hoàng thất.
Vô Ảnh điện nhận nhiệm vụ ám sát Tể tướng đương triều, Mạc điện chủ đích thân xuất thủ, dẫn người bày bố trận để kết liễu ông ta.
Nhưng nhiệm vụ lần đó thất bại. Mạc điện chủ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, đổi nó thành tính mạng của công chúa Nhã Tịnh trước sự đe dọa của bầy hung thú.
Hai người khi đó vốn nên dừng lại ở mức ân huệ.
Vô tình phải lòng nhau, họ không màng ánh mắt của thế tục, lén lút qua lại, tự định chung thân. Nhã Tịnh từ bỏ thân phận công chúa, theo Mạc Tử Siêu trở về Vô Ảnh điện, tiếp nhận thân phận phu nhân.
Chuyện Tứ công chúa mất tích khiến triều đình Cửu Kim quốc rối loạn. Quốc vương phát hiện ra sự thật động trời này, phái người bắt Nhã Tịnh quay về, đồng thời diệt trừ đi Vô Ảnh điện.
Mạc Tử Siêu nằm trong tình thế nguy nan. Còn Nhã Tịnh bị ép gả cho thế tử của đế quốc Long Phi, tiến hành liên hôn.
Trước thời gian xuất giá ba ngày, Vô Ảnh điện đến đoạt lại phu nhân của họ, về sau quy ẩn trong giang hồ.
Nhưng mọi chuyện sao có thể dừng ở mức đó. Quốc vương Cửu Kim chẳng những tốn tài lực bồi thường cho vị thế tử kia mà còn xuất tài lực đưa sang Thanh Lan quốc mượn binh, quyết tâm nhổ đi Vô Ảnh điện.
Dưới sự truy sát gắt gao của hai cường quốc đứng đầu, trong vòng hai tháng, Vô Ảnh điện rốt cuộc phải biến mất hoàn toàn.
Còn đôi phu thê kia, một bỏ mạng, một chạy trốn.
Khi đó, phu nhân Vô Ảnh điện đã mang thai được bảy tháng.
Lão Trương ngừng một chút, quay đầu sang cậu bé bên cạnh. Vẻ mặt Mạc Thiệu Minh vẫn lạnh tanh, nhưng lòng hắn có bao nhiêu cuộn sóng dâng trào muốn bùng nổ. Tâm tình hắn mỗi lúc một xấu đi khiến lão Trương đau lòng.
Khóe mắt lão cay cay, lão ngẩng đầu theo bản năng để nước mắt trôi tuột xuống. Cảm giác bất lực không miêu tả nổi đè ép lên thân thể gầy gộc của lão. Lão hít sâu một hơi, nắm chặt cây quải trượng chống trên nền đất, tiếp tục nói.
"Buổi sáng ngày ngươi chào đời, Mạc điện chủ thất thủ, Vô Ảnh điện bị xóa sổ. Chúng ta dẫn theo Nhã Tịnh chạy trốn, đi được nửa đường thì nàng muốn sinh. Chúng ta thủ hộ nàng để ngươi bình an sinh ra. Sau đó, ta đưa ngươi chạy đến đây."
Một lời ngắn gọn đủ khiến Mạc Thiệu Minh cảm thấy ngày ấy tàn khốc như thế nào. Quan trọng hơn là, ban đầu còn rất nhiều người của Vô Ảnh điện, mẫu thân hắn cũng còn. Nhưng cuối cùng, chỉ còn hắn và lão Trương.
Mạc Thiệu Minh cắn răng, đè nén xúc động trong lòng: "Sao lão lại kể cho ta nghe những chuyện này? Lão không hận ta sao?"
Sớm không tới muộn không tới, tội nhân chính là hắn. Nếu hắn chuyển kiếp muộn vài năm, hoặc hắn không chuyển kiếp, họ sẽ không vướng bận hắn, có thể sống thêm một vài năm.
Mạc Thiệu Minh chìm trong nỗi dằn vặt vì sự tồn tại của hắn, lại nghiễm nhiên quên mất, sinh tử tùy thiên địa. Đứa bé đó không nhất thiết phải là hắn, có thể thuộc về linh hồn khác, khi ấy suy nghĩ cũng sẽ khác đi.
Dù sao, cũng chỉ có người sống hai đời như hắn nhận thấy thời điểm chào đời không đúng lúc mới cho mình là tội nhân, còn những người khác, họ sẽ cảm thấy may mắn và cảm kích về những người đã đánh đổi tính mạng để chính mình được sống.
Lão Trương nghe hắn hỏi, ký ức đau thương chợt ùa về. Cảnh tượng mưa máu ngày đó diễn ra trong đầu lão như một thước phim quay chậm. Mọi người đã đổi mạng vì thiếu gia, lão dù còn sống cũng đã mất tất cả. Nhưng sẽ có người hận thiếu gia sao? Không có.
Nuốt mùi tanh tưởi xuống, lão hơi nâng giọng, âm thanh cũng lớn hơn bình thường, rõ hơn bình thường, tuy nhiên chất giọng the thé vẫn không đổi: "Ta kể cho ngươi, để ngươi không phí công truy tìm quá khứ, mà hãy hướng về tương lai. Sự tồn tại của ngươi không phải nguyên nhân đẩy chúng ta đến cái chết, mà ngươi tồn tại chính là hi vọng của Vô Ảnh điện chúng ta."
Lão tiến tới trước mặt Mạc Thiệu Minh, đôi chân run rẩy đột nhiên quỳ xuống: "Thiếu gia, xin hãy đưa Vô Ảnh điện chúng ta phát dương quang đại một lần nữa! Xin hãy hoàn thành di nguyện của điện chủ quá cố, của lão già ngu xuẩn này!"
Mạc Thiệu Minh bất động nhìn lão quỳ, đôi mắt đen mở to, vô cùng ngạc nhiên.
Lão Trương ném cây quải trượng, thành kính bái lạy. Trong đầu lão hồi tưởng về quá khứ, ngày mà lão còn là một đứa nhỏ chí khí ngút trời, thề trung thành với điện chủ quá cố.
"Ta..." Mạc Thiệu Minh muốn nói chuyện đó là tất nhiên, nhưng chợt nhớ đến điều mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm khi được chuyển kiếp, hắn muốn tiêu dao tự tại, không muốn bị quản thúc bởi bất kỳ một thế lực nào.
Tất cả lời nói bị nghẹn ngay cổ họng.
Tại sao lại thành ra như vậy?
Hắn có thể trở thành một điện chủ tốt sao?
Hắn sẽ không khiến người dưới trướng bất mãn sao?
Hắn có năng lực điều hành một thế lực sao?
Mạc Thiệu Minh không trả lời. Lão Trương tưởng hắn không chắc chắn nên không dám đưa ra đáp án, trong lòng càng thêm tán thưởng. Mạc điện chủ cũng vậy, không chắc chắn sẽ không hứa suông, một khi đã nắm chắc nhất định sẽ làm được. Phần tâm tính này đã gây dựng nên một Vô Ảnh điện hùng mạnh. Lão càng tin tưởng hơn, tương lai Vô Ảnh điện sau này còn huy hoàng hơn thời trước.
Hai người bất động thanh sắc, cho đến khi thân thể kiệt quệ của lão Trương đứng trên bờ sụp đổ, Mạc Thiệu Minh mới thoát khỏi trạng thái trầm tư.
Lão Trương ôm ngực ho khan dữ dội. Khuôn mặt lão vốn nhăn nhúm, nay còn nhăn nhúm hơn. Những sợi tóc bạc dài loằng ngoằng bám lên áo xám cũ kỹ, bám lên cả nền đất bẩn thỉu. Tình trạng của lão làm Mạc Thiệu Minh triệt để chấn kinh.
"Lão Trương, lão sao vậy?"
Mắt thấy lão Trương sắp ngã, Mạc Thiệu Minh vội vàng nhảy xuống, đỡ lão dựa vào người mình. Hắn nắm một bàn tay gầy trơ xương của lão. Lão ăn rất nhiều, có lần lão ăn hơn nửa con heo sữa, nhưng lão luôn luôn gầy như vậy.
Vết máu đen hôi sùi ra bên mép. Mạc Thiệu Minh lập tức đoán ra được tình huống của lão: "Lão trúng độc!"
Làm sao lão trúng độc nặng như vậy?
Với tình trạng này, đoán chừng đã đến cực hạn.
"Sao lão giấu ta?!" Khóe mắt hắn long lanh: "Ta có thể chữa cho lão! Sao lão dám giấu ta?"
Ôm cơ thể gầy gò đang run rẩy, hắn cơ hồ rống lên với lão.
Lão già thối này toàn bỏ đi để một mình chịu đựng!
Hóa ra không phải lão đi kiếm rượu, lão muốn giấu bệnh trạng với hắn! Hóa ra không phải lão cố tình ăn uống nhiều, lão phải bổ sung để cầm hơi!
Hắn từ từ nhớ lại, bắt đầu khi hắn lên hai, lão lạnh nhạt với hắn, bỏ bê hắn, ném hắn lăn lóc một góc, vì lão biết hắn gạt lão đi tu luyện, lão biết hắn có thể tự làm.
Lão Trương gắng gượng, bấu chặt tay hắn, dường như lão muốn nói gì đó, nhưng máu trong miệng không ngừng trào ra ngoài, lăn dài trên ngực áo. Mùi máu tanh nồng xen lẫn mùi của sự phân hủy lan rộng trong không khí.
Mạc Thiệu Minh hiểu rõ độc dược này tàn khốc như thế nào, bởi chính hắn thuở trước thường xuyên sử dụng nó để uy hiếp người.
Là Lưu Tán Cửu Trùng độc! Không ngờ lại là Lưu Tán Cửu Trùng độc!
Đáy mắt hắn dâng trào một cỗ sát ý mãnh liệt, còn nồng đậm hơn thời điểm hắn đối mặt với những kẻ phản bội.
Bỗng dưng, lão Trương giật giật ngón tay hắn, kéo sự chú ý của hắn. Cánh tay còn lại của lão xuất ra một tấm lệnh bài cũ kỹ, có một vết xước dài do đao kiếm chém phải, bên trên khắc một chữ "Ảnh". Khuôn mặt lão co rút lại, không có biểu cảm gì, nhưng hắn hiểu lão muốn đưa nó cho hắn.
Hắn vội tiếp nhận lệnh bài. Vừa chạm tay vào nó, chưa kịp cầm nắm, tấm lệnh bài đột nhiên mất đi cánh tay để dựa vào, chậm rãi rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Con ngươi hắn co lại, không tin tưởng nhìn sinh mệnh đã biến mất ngay trước mắt mình.
"Lão gắng lên cho ta! Ta là thiếu gia, ta ra lệnh cho lão không được chết! Lão Trương!!!"
Tiếng thét gọi non nớt đầy đau đớn vang vọng khắp một mảnh rừng núi Lục Sơn, đặt dấu chấm hết cho chuỗi tháng ngày bình yên nơi thôn quê sơn dã.
[Quyển 1: Loạn quốc]