Chương 3 - Thân thế thật sự (1)
Toán thiếu niên độ mười một, mười hai tuổi trò chuyện rôm rả thu hút sự chú ý của nhiều người, tựa hồ rất quan tâm đến vấn đề tuyển chọn học viên của học viện.
Trong Lâm thành tồn tại học viện Lâm An dành cho người tu luyện. Những con em đến độ tuổi sẽ tham gia trắc thí để xem căn cơ lẫn thiên phú. Nếu đủ điều kiện sẽ được tham gia học viện.
Trở thành học viên cũng có nhiều chỗ lợi, chẳng những tương lai có tiền đồ, nếu đạt thành tích tốt, được gia tộc hay thế lực xem trọng chiêu mộ, sau này càng dễ dàng đi lên đỉnh cao.
Bản thân Mạc Thiệu Minh mang theo tri thức của kiếp trước nên thực tế hắn không cần học trong học viện. Vấn đề ở chỗ hắn không có tài nguyên. Tài nguyên bao gồm vũ khí, thuật thức, võ kỹ, các loại đá tu luyện, còn có cả yêu thú... Một tu luyện giả muốn mạnh không phải cứ ngồi hít huyền khí thiên địa thăng cấp mà phải có tài nguyên phụ trợ. Cấp bậc cũng quan trọng đấy, nhưng thường trong một trận chiến, chiêu thức và vũ khí sẽ quyết định thắng bại của một người. Hắn hiểu rõ, muốn đạt được tài nguyên tất nhiên phải tham gia học viện. Đó hiện đang là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Hắn tự tin, với huyền căn cực phẩm của mình, chắc chắn sẽ được thu vào học viện học tập, tài nguyên đương nhiên không thiếu.
Tuy vậy, khi nghe đám thiếu niên nói hình thức đổi mới có lợi cho những người chưa thức tỉnh huyền căn như hắn, hắn cố nán lại tìm hiểu thêm.
Người thiếu niên mập mạp có biểu tỷ làm phu nhân Trấn chủ nói với giọng phấn khích: "Năm nay nếu phát hiện huyền căn trung phẩm bậc một trở lên, sẽ được đưa đến học viện Phong Hoa trong kinh thành học tập."
Chúng thiếu niên nghe xong đều trợn to mắt vì kinh ngạc: "Thật ư?"
"Thiên chân vạn xác! Ta lừa các ngươi làm gì chứ."
Lâm thành không là gì so với kinh thành nước Tống. Kinh thành nước Tống hội tụ đầy đủ bậc anh tài trong nước, học viên trong học viện Phong Hoa đều là người có thực lực, hạng bét nhất cũng dựng nên cơ đồ trong các thành trì khác.
Theo cơ chế hàng năm, các học viên trên mọi thành trì đều tự trắc thí, tự rèn luyện ngay trong thành trì. Mỗi ba tháng sẽ phát đi danh ngạch chuyển tới học viện Phong Hoa dành cho những người có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng bây giờ chỉ cần trắc thí đủ điều kiện sẽ lập tức đưa đi học viện Phong Hoa theo học.
Thiếu niên kia nói chuyện tốt, quả thực là chuyện tốt.
Tiếng reo hò của các thiếu niên xa dần. Mạc Thiệu Minh nhanh chân ra khỏi cổng trấn, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến học viện Phong Hoa.
Hắn đến vùng đất này đã năm năm, toàn bộ thời gian đều đặt lên chuyện tu dưỡng thể chất, ngẫu nhiên ra ngoài nghe ngóng đôi ba câu mà thôi. Thực tế, thông tin của hắn về vùng đất này rất ít.
Hắn dự định sau khi tham gia nghi lễ thức tỉnh sẽ tìm hiểu chi tiết hơn, nhưng sự thay đổi đột ngột làm hắn trở tay không kịp.
Học viện Phong Hoa không biết thế nào, nhưng hắn chắc chắn một điều, không thể nào so được Âu Dương gia. Về phần tài nguyên, nơi kinh thành phồn hoa náo nhiệt hẳn sẽ hơn Lâm thành. Nếu hắn tới đó, cơ hội tìm kiếm kỳ trân dị bảo sẽ cao hơn.
Nhưng kinh thành quá xa, hắn đi rồi, ai sẽ chăm sóc lão Trương đây?
Nhớ tới lão già say xỉn biếng nhác trong nhà, Mạc Thiệu Minh thêm sầu não.
Tại sao lại sinh ra người chuyên làm người ta lo lắng như vậy?
Sau một hồi suy nghĩ nên làm thế nào, hắn quyết định trở về rồi bàn bạc với lão Trương. Nếu lão có thể thu liễm tính khí một chút, hắn sẽ đưa lão cùng đến kinh thành. Nếu thực sự không được, vậy ở lại Lâm thành cũng không có vấn đề gì.
-
Bữa trưa được bày trên chiếc bàn gỗ ngoài trời do tự tay Mạc Thiệu Minh đóng. Dưới tán tàu lá chuối mát rượi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ăn uống no say, gương mặt đỏ bừng lên, đều trong trạng thái say xỉn nằm bẹp trên bàn.
Mạc Thiệu Minh không nghĩ tới tửu lượng của hắn thấp như vậy, chưa gì đã say rồi.
Hắn nghiễm nhiên quên mất, hiện tại hắn không phải người trưởng thành mà chỉ là đứa bé năm tuổi, làm sao có thể chịu được rượu nặng.
"Lão Trương!"
Mạc Thiệu Minh đột nhiên ngẩng đầu quát một tiếng, đôi mắt lờ đờ, khuôn mặt trắng trẻo nhờ rượu tô điểm càng thêm tinh xảo.
Hắn nhìn lão Trương, không tự chủ được hỏi: "Cha mẹ ta ở đâu? Tại sao họ không tới đón ta? Ta chờ họ lâu lắm rồi, ta đã lớn, tại sao họ không đến đón ta? Có phải họ vứt ta cho lão rồi không?"
Hắn hỏi một loạt câu hỏi chôn tận đáy lòng. Dù linh hồn trưởng thành nhưng hình hài của hắn vẫn là đứa trẻ. Sâu thẳm tâm hồn hắn khao khát có được tình thương mà đứa bé nên nhận. Kiếp trước, hắn làm một thiếu gia, mẹ hắn mất sớm, cha hắn bồi dưỡng hắn trở thành một người thừa kế giống như cái cách ông bồi dưỡng đệ tử chân truyền, thậm chí còn nghiêm khắc hơn.
Tình cảm gia đình đúng mực kiếp trước hắn không có, kiếp này cũng không.
Đáy lòng hắn buồn khổ. Hắn sinh ra có cơ thể lành lặn, có thiên phú tu luyện, có linh hồn trưởng thành, thậm chí còn có dung mạo tuyệt mỹ. Hắn có gì xấu mà họ vứt bỏ hắn chứ?
Quá đau lòng, lại thêm tác dụng của rượu, Mạc Thiệu Minh nhanh chóng thiếp đi, không đợi được câu trả lời của lão Trương.
Lúc này, lão Trương đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhăn nheo khắc khổ, từng hứng chịu nhiều sương gió. Lão vươn tay sờ đầu hắn, khóe mắt long lanh giọt lệ. Ánh mắt lão ẩn chứa sự đau lòng, còn ẩn chứa sự bất lực.
"Điện chủ và phu nhân sao có thể bỏ rơi ngài? Chỉ là họ đã đi rất xa, có lẽ... có lẽ ngài sẽ không gặp được. Nhưng ngài yên tâm, họ vẫn luôn dõi theo ngài, thuộc hạ cũng sẽ dõi theo ngài."
Lão Trương uống sạch hai vò rượu, cũng giải quyết nốt đống đồ ăn trên bàn. Xong xuôi, lão ôm hắn vào chiếc giường được làm bằng cỏ khô.
Dáng vẻ của hắn lúc ngủ rất an tĩnh, không cau có như lúc hắn trông thấy lão. Lão rất thích nhìn hắn ngủ, bởi hắn mang đến cho lão cảm giác yên bình.
Nhưng yên bình này, liệu kéo dài được bao lâu?
"Khục khục..."
Lão Trương che miệng ho khan. Lòng bàn tay cảm giác được một thứ nhầy nhụa và tanh tưởi, lão vội đứng dậy, loạng choạng ra ngoài.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Một kẻ gần đất xa trời như lão không có quyền thay đổi vận mệnh. Lão từng hi vọng thiếu gia có thể an ổn mà sống, nhưng hiện tại, lão càng hi vọng hơn, thiếu gia có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề mà hắn không thể nào buông bỏ.
-
Ánh nắng chói chang xuyên qua mái nhà sưởi ấm cơ thể đơn bạc. Mạc Thiệu Minh tỉnh dậy, đầu choáng váng, bụng đói cồn cào, dường như hắn chịu đói quá lâu rồi.
"Trời sáng? Ta ngủ qua đêm sao?"
Biết vậy hắn nên mua rượu nhẹ, đúng là đã yếu còn đòi ra gió.
Đảo mắt một vòng, không thấy lão Trương đâu cả. Tự nhiên hắn nao nao một cảm giác bất an. Mọi lần không thấy lão Trương đâu, hắn cũng không lo lắng, vì hắn biết nhất định lão sẽ về nhà. Lão chưa từng đi đâu quá lâu. Nhưng lần này, hắn không thấy người, trong lòng đột nhiên bức bối khó tả.
Mạc Thiệu Minh vội chạy ra ngoài, ngó ngược ngó xuôi, đang tính gọi một tiếng thì tầm mắt trông thấy bóng hình gầy gộc màu xám ngồi tại bàn gỗ dưới bụi chuối. Đầu lão Trương nhìn về phía xa xăm, toàn thân toát lên vẻ cô tịch nhưng lại nghiêm túc, bộ dáng xiêu xẹo thường ngày biến đâu mất tích, để hắn có chút không quen thuộc.
"Lại nghĩ linh tinh rồi." Mạc Thiệu Minh chợt lắc đầu, phủ định suy nghĩ kỳ quái thoáng qua.
"Tiểu tử, ngươi qua đây."
Giọng nói khàn đục khó nghe vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn hơi kinh ngạc. Đã rất lâu rồi lão Trương chưa từng gọi hắn. Bình thường, nếu tìm hắn, lão sẽ tự mò mẫm sau đó nói thẳng lão cần gì. Lão sẽ không gọi hắn qua.
Tuy vậy, một câu này vẫn để Mạc Thiệu Minh thật vui vẻ. Hắn nhanh chân chạy đến, ngồi lên chiếc ghế còn lại: "Gì vậy? Lão có gì muốn nói với ta sao?"
Lão không quay sang hắn, lạnh nhạt nhắc lại: "Hôm qua ngươi hỏi ta, tại sao cha mẹ không đến đón ngươi."
Mạc Thiệu Minh sửng sốt. Không ngờ hắn say còn nói linh tinh. Sau này nhất định không được uống say, nếu không cái miệng sẽ hại cái thân.
Trong chốc lát, hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Vậy lão trả lời ta thế nào?"
Hắn chỉ thuận tiện hỏi, không mong đợi câu trả lời, nhưng một lần nữa lão Trương lại làm hắn sửng sốt.
"Họ chết rồi."
Ngữ khí mơ hồ nghẹn nghẹn, cũng có thể giọng lão vốn đục càng thêm đục. Mạc Thiệu Minh liếc biểu cảm của lão, lạnh như băng, làm hắn không tài nào đoán được trong khối óc kia đang suy nghĩ gì.
Hắn cũng không biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn từng nghĩ đến câu trả lời tàn khốc này, rồi hắn tự bác bỏ. Hắn từng nghĩ, hắn không phải đứa nhỏ có mệnh xui, vừa chào đời cha mẹ đã ra đi. Hắn từng nghĩ, cha mẹ có nỗi khổ riêng, đem hắn giao cho lão Trương mù để bảo vệ hắn. Hắn từng nghĩ những viễn cảnh đẹp đẽ, rằng gia đình hắn đoàn tụ, cha mẹ sẽ tự hào khi có đứa con trai như hắn. Hắn từng nghĩ rất nhiều điều tích cực.
Vậy mà, hiện thực thật lạnh lẽo.
Hóa ra họ không tồn tại trên thế gian này nữa.
Mạc Thiệu Minh không khóc. Hắn có một linh hồn trưởng thành sắt đá, hắn đã nhìn thấy rất nhiều cái chết đau đớn, thống khổ và hắn chưa từng động tâm.
Chỉ là lần này, hắn đau, hắn buồn.
Cảm giác đau buồn đó mãnh liệt hơn lúc hắn đi đưa tang phụ thân Âu Dương quá cố.
Thật buồn cười, hắn lại đau buồn cho những người chưa từng gặp mặt dù chỉ một lần, đến cả cái tên hắn cũng không biết.
Thế nhưng, hắn biết lý do hắn đau buồn.
Mạc Thiệu Minh quay đầu nhìn về nơi phương xa, giống như nơi đó trông thấy thời khắc hắn chào đời, một bàn tay ấm áp ôm lấy hắn, yêu thương nhắc nhở hắn mang họ Mạc.
Thật lâu, hắn mới thốt ra được suy nghĩ trong lòng: "Vì ta sao?"
[Quyển 1: Loạn quốc]