Chương 2: Con giun vàng

Chương 2 - Con giun vàng

Mạc Thiệu Minh đưa tay cầm vật màu vàng, ánh mắt dò xét. Chạm vào mới biết nó vừa mềm vừa mát, cảm giác được cử động rất nhỏ trên cơ thể, có lẽ là đang hô hấp. Đoán chừng đây là vật sống.

Sinh vật kỳ lạ này có bề ngang như con sâu róm, bề dọc dài gần bằng đoản đao của Mạc Thiệu Minh. Toàn thân toát lên màu vàng sẫm, sờ vào có cảm giác trơn trượt, mong manh dễ vỡ, tùy tiện là có thể nghiền nó thành bã. Hắn đoán do con heo đen ăn bậy ăn bạ, chưa kịp tiêu hóa hoặc không tiêu hóa được, nó mới còn sống trong dạ dày. Kể ra cũng thật kỳ tích, sức sống của sinh vật nhỏ rất tốt.

Mạc Thiệu Minh hiếu kỳ không biết sinh vật này thuộc giống sâu nào mà kỳ dị đến thế, bèn ngó đầu ngó đuôi. Hai đầu trơn nhẵn như nhau, chính giữa có một cái lỗ nhỏ màu trắng, không có râu có mắt giống loài sâu. Hắn lại nghĩ, có thể đây là con giun đất, gặp được đất tốt màu mỡ, mới phát triển như vậy.

Một con giun đất không có gì đặc biệt, hắn thuận tay ném đi. Không ngờ ném trúng một khối đá, khối đá kia phát ra tiếng keng, sau đó kêu rắc một tiếng, tự nhiên tách thành hai nửa đổ ầm xuống suối.

Âm thanh đột ngột khiến Mạc Thiệu Minh quay đầu. Trông thấy khối đá to không rõ bị chặt đôi kiều gì, hắn há hốc mồm vì kinh ngạc. Từ đầu tới cuối hắn chỉ chăm chú làm thịt heo, không vận công phu gì, càng không có ma pháp để thi triển, tại sao khối đá kia vô duyên vô cớ đứt đôi?

Hắn đứng dậy, nhanh chóng tới xem xét một phen. Vết nứt dạng này rất tinh xảo, khi tác động một lực vừa đủ vào đúng điểm của nó có thể làm nó tự động tách đôi mà không vỡ vụn thành từng mảnh. Để làm được thế này không phải cứ có sức là được, quan trọng phải xác định được điểm kia mới có thể làm nó chẻ đôi. Chiêu thức này khác với việc dùng tay như lưỡi đao chặt đôi khối đá, đòi hỏi sự quan sát nhạy bén. Nếu như kết quả này là có người biểu diễn cho hắn xem, nhất định hắn sẽ tán thưởng, bởi chính hắn muốn làm được cũng dựa vào vận may mới thành công.

Nhưng nó tự nứt đôi. Xung quanh không có người nào ngoài hắn, càng không có sinh vật nào ngoài con giun đất kia, làm sao có thể...

"Đợt chút! Con giun?"

Nhắc đến con giun, trong mắt hắn lại lóe lên sắc vàng óng ánh. Hắn thò tay mò vào khe hở giữa hai nửa đá, moi lên một sinh vật mềm mềm màu vàng sẫm.

"Chẳng lẽ do con giun này làm?"

Mạc Thiệu Minh dùng ngón trỏ và ngón cái xách người nó lên, khẽ dùng lực bóp nhẹ. Cảm giác được sự đàn hồi không xương, mềm oặt, làm hắn không cách nào tin tưởng được con giun này có thể đánh bể khối đá. Nó mỏng manh như vậy, làm sao có thể đây?

Tròng mắt đen to chăm chú nhìn con giun vàng. Cơ thể nó không cựa quậy, giống như đang ngủ rất say. Nhìn đi nhìn lại, nhìn muốn lòi mắt ra vẫn không có gì đặc sắc, Mạc Thiệu Minh quyết định làm một thí nghiệm nhỏ.

Hắn ngồi xổm, đem con giun vàng thả dưới hòn đá cuội rồi quan sát trạng thái của hòn đá. Âm thanh phát ra là một tiếng 'bộp' bình thường. Con giun vàng yên ổn say giấc trên viên đá mát rượi, còn viên đá kia lại không có tổn hao gì.

"Không phải à?"

Kết quả này để hắn thấy thất vọng. Buồn cười thật, làm sao có chuyện con giun chẻ đôi khối đá chứ? Hắn tu luyện nhiều quá nên đầu hỏng rồi ư?

Nhưng không hiểu sao lòng hắn vẫn đinh ninh do con giun này làm. Hắn muốn thử lại. Lần này hắn đứng dậy, cầm con giun vàng giơ lên trời, sau đó bất ngờ dùng chút sức ném xuống. Ánh mắt hắn chuyên chú theo cú rơi của con giun vàng. Lại để hắn thất vọng, hòn đá cuội vẫn an ổn, mà con giun vàng cũng không tổn thương gì.

Mạc Thiệu Minh buồn bực cầm con giun lên, bộc bạch: "Cứ nghĩ mi là sinh vật quý, ai ngờ..."

Do hắn nghĩ nhiều rồi.

Đương lúc hắn toan ném đi một lần nữa, động tác tay bỗng nhiên dừng lại. Hắn nâng con giun vàng ra trước mặt, mở to đôi mắt, quan sát thật kỹ. Cơ thể con giun vàng vẫn run run như cũ, hô hấp đều đặn, bề ngoài trơn nhẵn không có vết xước, cũng không có chỗ nào bị bể ra.

Vậy mới kỳ quái.

Theo lẽ thường nó không thể sống sót sau cú ném thử nghiệm đó, huống gì còn lành lặn.

Quay đầu tìm kiếm, Mạc Thiệu Minh nhắm được một khối đá tương tự khối đá bị vỡ nọ, khoảng cách cũng tựa tựa nhau. Vừa nãy hắn tùy tiện ném con giun trúng khối đá, đáng ra hắn phải thí nghiệm lại hành động này mới đúng.

Không chần chờ gì, Mạc Thiệu Minh quẳng con giun vào khối đá nọ.

Rắc!

Khối đá bị tác động một lực, điểm bị tác động xuất hiện vết nứt. Vết nứt kia lớn dần lên, lan tràn khắp nơi, bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy dần dần vỡ tan thành từng mảnh.

Kết quả này chẳng những khẳng định suy đoán mơ hồ của hắn mà còn khiến hắn vui mừng.

Bảo bối! Con giun này nhất định là một bảo bối!

Hắn lượm con giun vàng lên, lấy mảnh vải ra gói vào rồi cất kỹ. Hắn muốn đem về nghiên cứu sức mạnh của nó, có khi hắn sẽ tìm ra chỗ tốt trong chuyện này.

Mạc Thiệu Minh tiếp tục xử lý thịt heo. Xong xuôi hết thảy, hắn xiên cả con qua một khúc chông, đem xuống núi.

Ngôi nhà của Mạc Thiệu Minh, nói là thuộc thôn Lục Sơn nhưng kỳ thực là ở bên ngoài, nửa tính nửa không. Người dân trong thôn biết có một đôi ông cháu nghèo khổ như họ đang sinh hoạt ở đây nhưng không có ai qua lại. Tính lão Trương quái gở lắm, tâm trạng tốt thì cười nói, tâm trạng xấu thì quát mắng, cũng không biết bao giờ lão thay đổi tâm trạng mà tránh. Cho nên rất nhiều người bị lão mắng mà tự ái, nghỉ chơi với lão, cũng mặc kệ luôn thằng bé khốn khổ là hắn.

Căn nhà được dựng một cách tạm bợ. Bốn khối gỗ lớn chống bốn góc, dùng mấy chục tấm tre nứa đan phủ bên ngoài để che đậy tạo bốn bức tường. Mái nhà càng là tạm bợ, không có gì cố định, chỉ dùng bùn đất và cỏ khô đắp lên, lúc nào mưa gió to bay mất mái thì lão Trương sẽ đi làm một cái mới. Hắn không rõ cái mái nhà này đã sửa lần thứ bao nhiêu rồi.

Hoài niệm kiếp trước, hắn chưa từng chịu khổ cực thế này, dù đi lịch luyện cũng có người dựng lều che lán cho hắn, không để hắn chịu chút mưa gió tổn thương nào. Thế mà khi chuyển kiếp, không ít lần hắn bị mái nhà sập đè lên người, một miệng ngậm đầy bùn đất và cỏ khô. Lúc đó hắn còn quá nhỏ, cử động không được linh hoạt, sau này hắn cảnh giác hơn, đêm ngủ cũng không sâu để đề phòng mái sập còn chạy kịp.

Hắn đem thịt heo để trong căn bếp kế bên do hắn tự che lên. Trong bếp đơn sơ, có một bếp lửa nhỏ, bên cạnh đặt một cái giá dùng để đựng nồi và hai bộ bát đũa, đúng ra là một cái bát tô và một cái bát con. Lão Trương ăn rất nhiều nên hắn chuẩn bị cho lão một cái tô to, đỡ phải lấy nhiều lần.

Mạc Thiệu Minh đang hì hục trong bếp, chợt nghe tiếng bước chân xen lẫn âm thanh va chạm của cây quải trượng. Lão Trương hình như đã thức giấc, đang ra ngoài tìm hắn.

"Ới lão!" Hắn gọi vọng ra: "Trưa nay muốn uống rượu không? Có đồ nhắm ngon lắm đấy!"

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động cho lão Trương uống rượu. Trước đây lão ta toàn uống say bét nhè, ném hắn đói lăn lóc một góc. Hắn tức quá đưa mấy chum rượu không biết lão đào đâu ra đập toàn bộ, từ đó không cho lão uống rượu nữa. Nhưng cấm thì cấm, lão vẫn kiếm được rượu uống, chỉ là uống ít đi, và vẫn ném hắn tự sinh tự diệt. Hơn nữa còn mặt dày mày dạn ăn uống thịt của hắn, còn ăn gấp mấy lần hắn. Sau nhiều lần tức khí mà không làm được gì, hắn quyết định không so đo với người già lú lẫn.

Hôm nay hắn có chuyện vui. Dù lão ta mù lòa không biết gì nhưng hắn vẫn muốn chia sẻ cùng lão.

Lão Trương mặc bộ áo xám rộng thùng thình, lưng hơi gù, tay chống gậy, mặt hướng vào bếp. Khóe mắt lão đầy nếp nhăn, đôi mắt híp đến nỗi không nhìn thấy tổ quốc đâu, với đôi mắt này cho dù không mù cũng chưa chắc nhìn thấy mọi thứ. Nhưng ngay từ đầu, lão đã quay mặt vào gian bếp, không cần phải đợi hắn lên tiếng. Rõ ràng lão biết Mạc Thiệu Minh ở trong bếp rồi.

Lão chép miệng một cái, cất giọng khàn đặc còn the thé, rất khó nghe: "Uống. Ngươi chuẩn bị đi."

Lão cũng không hỏi hắn ăn sáng chưa, cũng không đòi bữa sáng. Đáp xong, lão quay người đi vào trong nhà.

Mạc Thiệu Minh để ý tiếng bước chân tiến vào nhà rồi, biết lão chây lười đi ngủ, cũng không tỏ thái độ gì. Căn bản hắn một mình đã quen, không mong đợi lão sẽ giúp hắn, mà có khi lão còn phá hắn, để lão ngủ là một quyết định sáng suốt.

Hắn mang một ít thịt heo cùng chút nội tạng tươi bọc vào trong chiếc lá chuối to, bên ngoài quấn thêm lớp vải, dùng dây buộc đeo sau lưng, muốn đem đi bán. Thịt lợn rừng hắn vừa nuôi vừa thả, rất săn chắc, hắn còn có mối buôn bán quen nên được giá. Từng này đủ để hắn mua gia vị và hai vò rượu.

Sao lại hai vò, đơn giản vì hắn cũng muốn uống.

Trước khi đi, Mạc Thiệu Minh lấy bùn đen được chế sẵn trát lên mặt, bàn chân và bàn tay hắn, làm cho mình đen đúa, xấu xí đi. Dung mạo hắn quá gây chú ý, không cẩn thận sẽ bị bọn buôn người bắt được. Hắn mạnh thì có mạnh, nhưng nếu vậy chẳng những bại lộ hắn mà còn kéo theo cả tá phiền phức không đáng có. Hắn không phải dạng khoe khoang, dung mạo thôi, thế giới này cũng không phải dùng nhan sắc để sinh tồn, xấu hay đẹp đối với hắn không quan trọng.

Đường từ thôn nghèo Lục Sơn vào trấn Lâm Tường phải đi qua một cánh rừng. Cánh rừng này không có nhiều thú dữ như dãy núi Lục Sơn, nhưng có nhiều bẫy rập. Nghe nói vào thời chiến tranh, nơi này được chọn làm địa điểm đặt bẫy ngăn quân địch tiến vào Lâm thành. Sau này đại thắng, mừng quá mở tiệc ăn uống, vô tình đốt luôn bản vẽ, giờ không biết bẫy ở đâu mà gỡ. Con người tiến vào đây, không cẩn thận mất mạng như chơi.

Mạc Thiệu Minh di chuyển trong rừng đã quen, mà bẫy đặt dưới đất là chủ yếu nên hắn chọn di chuyển qua các cành cây. Nếu như trên núi Lục Sơn, băng qua các cành sẽ gặp phải trăn hay rắn độc bám trên thân cây, còn ở đây không có, không gặp trở ngại nên tốc độ di chuyển nhanh hơn nhiều.

Xa xa đã thấy cổng trấn, Mạc Thiệu Minh vờ làm một đứa trẻ bình thường, muốn bao nhiêu nhà quê thì có bấy nhiêu. Trên mặt đầy đủ các loại thần sắc hoang mang, lo lắng, sợ hãi... của đứa nhỏ. Hắn chọn đường cái mà đi. Bá tánh trông thấy hắn chỉ nghĩ con cái nhà ai đi lạc, nhìn hắn nghèo nghèo bẩn bẩn, cũng không ai để tâm tới.

Trấn Lâm Tường không lớn, dân cư không nhiều, nên đường xá giữa buổi sáng không quá tấp nập. Người ta chỉ ra ngoài mua hàng vào những lần diễn ra phiên chợ, hoặc có đoàn thương nhân mang hàng về trấn. Dù không có nhiều người, ban ngày ban mặt trên đường cái, không có kẻ nào dám ra chặn đường cướp giật nên hắn không sợ.

Thuận lợi đi đến tửu lâu, hắn vào bằng cửa sau. Cửa sau thông với phòng bếp, có mấy đầu bếp to béo cả nam lẫn nữ đang xào xào nấu nấu. Mọi người ở đây đều quen biết hắn nên hắn mới dễ dàng đi vào.

"Mạc tiểu tử, lại đem đồ đến à?"

Thấy Mạc Thiệu Minh mang một lưng đồ to hơn người, một nam nhân trung niên béo tròn đi tới, cười hiền với hắn.

Hắn híp mắt đáp lại, gật đầu: "Đợt này heo béo, được nhiều."

Vừa nói vừa đưa thịt heo cho nam nhân trung niên kia. Nam nhân trung niên không từ chối, nhưng hỏi: "Nhiều vậy sao không để dành mà ăn?"

Mạc Thiệu Minh lắc đầu: "Ăn không hết. Mà cháu muốn mua hai vò rượu ngon, với cho cháu thật nhiều gia vị nữa."

Nam nhân to béo hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Sao mua nhiều vậy cháu?"

"Cha muốn đãi bằng hữu ở xa tới." Hắn bịa lý do.

Người ta hỏi gì, hắn cũng đổ cho lão cha chưa gặp mặt này. Ngay cả việc người nhỏ như hắn tự mình đến đây buôn bán, hắn cũng nói do cha bắt ép. Lúc mọi người an ủi, cảm thông với hắn, hắn chỉ có thể cười trừ tiếp nhận. Dù hắn có nói tự hắn làm, có ma mới tin.

Nam nhân to béo gọi Từ thúc, là đệ đệ của lão bản tửu lâu, tham gia và quản lý việc bếp núc ở đây. Vị thúc thúc này rất tốt bụng, còn có mắt nhìn hàng, không trông hắn là một đứa nhỏ mà xem thường hay mắng hắn lừa đảo như những người khác. Bởi thế, mỗi lần hắn bắt được thú, ví dụ như trăn, rắn,... hắn đều mang tới đây bán.

Từ thúc bảo mọi người nhận thịt sơ chế, sau đó dẫn Mạc Thiệu Minh vào trong sân. Sân này là không gian để mọi người bày đồ ăn đã được nấu chín, đầu bếp làm các món ăn bình dân thông dụng bày sẵn trên những chiếc bàn gỗ dài. Tửu lâu này luôn đông khách, không sợ ế hàng. Mỗi khi khách nhân gọi, tiểu nhị chỉ việc vào đem đồ ăn ra, rượu thông thường cũng được đặt ở đây để thuận tiện, không làm khách đợi lâu. Mạc Thiệu Minh mua rượu ngon, mà rượu ngon thì được cất kỹ trong nhà nên hắn phải chờ Từ thúc vào nhà lấy.

Từ thúc rất nhanh đã trở ra, trên tay là hai bình rượu cỡ vừa có gắn mác của quán. Hắn bỏ chúng trong bọc vải cùng với số gia vị, gói thành một tay nải lớn rồi mới đưa cho Mạc Thiệu Minh.

"Nặng đấy. Cháu có mang nổi không?"

Từ thúc cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé đeo tay nải sau lưng, tay nải to gần bằng người hắn rồi, có chút khôi hài.

Mạc Thiệu Minh giữ chắc tay nải, ngẩng đầu cười nói: "Không nặng. Đa tạ Từ thúc thúc. Cháu phải về nhà rồi."

"Đi cẩn thận đấy."

Chào hỏi nhau xong, hắn mang tâm trạng vui vẻ rời khỏi tửu lâu, còn chào rõ to với các thúc thúc thẩm thẩm trong bếp.

Ra tới ngoài, Mạc Thiệu Minh khôi phục dáng vẻ sợ sệt, khiếp đảm ban đầu. Tay nải không khác lắm so với lúc hắn đến, không lo có người chú ý.

Đi được nửa đường, hắn bắt gặp một đám thiếu niên nhỏ tuổi đang bàn luận gì đó. Sinh lòng hiếu kỳ, hắn thả chậm cước bộ, vểnh tai nghe ngóng.

"Ê, biết tin gì chưa?"

"Tin gì? Ta có nghe phong phanh gì đâu."

"Hừ! Ngươi chậm tiến lắm. Biểu tỷ của ta là phu nhân trong phủ Trấn chủ nên nói cho nhà ta biết, năm nay tuyển chọn sẽ có điểm mới."

"Tuyển chọn người tham gia học viện à? Không phải cứ có thiên phú thì vào được sao?"

"Tất nhiên là vậy. Nhưng cơ hội đổi đời của chúng ta cao hơn nhiều!"

[Quyển 1: Loạn quốc]