Chương 1 - Mạc Thiệu Minh
Bình minh vừa ló dạng, chân trời phương đông loáng thoáng vài tia sáng màu đỏ.
Trên đỉnh núi thứ sáu thuộc dãy núi Lục Sơn, một thân ảnh nhỏ gầy trong bộ đồ vải thô màu xám đang ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm hờ, hai tay chồng lên nhau để ngửa trước bụng. Lồng ngực hắn nhẹ nhàng phập phồng, hít vào rồi thở ra, duy trì vòng tuần hoàn đều đặn.
Một luồng khí vô hình màu trắng hư ảo luân chuyển xung quanh hắn, thi thoảng ánh lên chút sắc màu của cầu vồng, mang theo nguồn sinh lực dồi dào của thiên địa xâm nhập vào cơ thể. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài phất phơ lộ ra khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ năm tuổi đang chăm chú hấp thu tinh hoa nhật nguyệt của đất trời.
Làn da trắng sứ, mi cong mắt phượng, sống mũi cao thẳng, cánh môi tựa nụ hoa anh đào khẽ chớm nở, tuổi còn nhỏ mà đã có dung mạo khiến hoa dung thất sắc, nhất định lớn lên sẽ trở thành nam nhân yêu nghiệt.
Tuy hắn sở hữu vẻ đẹp khiến nữ nhân phải ghen tị nhưng nhờ đôi mày kiếm khí phách, cộng thêm đường nét cương nghị không hợp tuổi trên gương mặt khiến hắn bộc lộ rõ vẻ nam tính, trưởng thành. Khí chất này tuyệt đối không thể nào tồn tại trên một cậu bé năm năm đều sống trong chốn thôn nghèo Lục Sơn.
Mạc Thiệu Minh đợi cho bình minh lên cao hẳn, ánh trăng hoàn toàn biến mất mới chậm rãi rời khỏi trạng thái tu dưỡng thể chất. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt tinh anh lóe lên thần sắc hài lòng.
"Quả không phí công ta cực khổ suốt ba năm! Cuối cùng cũng tu đến trạng thái tốt nhất! Qua mấy ngày nữa là nghi lễ thức tỉnh huyền căn, ta sẽ có được căn cơ cực phẩm trên đại lục này!"
Nghĩ đến quá trình khổ tu được đền đáp xứng đáng, Mạc Thiệu Minh không khỏi vui mừng.
Quá trình tu dưỡng thể chất để đạt căn cơ tốt làm nền tảng phục vụ cho tu luyện mai sau rất khắc khổ, con người trạc tuổi hắn đương nhiên không làm được, mà người dù chuyển kiếp sống hai đời như hắn cũng chưa chắc đã làm được.
Thời gian thực hiện nghi lễ thức tỉnh tốt nhất là vào năm cá thể đó năm tuổi, nghĩa là trước năm tuổi phải tu dưỡng thành công mới đạt hiệu quả tốt.
Từ khi chuyển kiếp, Mạc Thiệu Minh đã ý thức được tầm quan trọng của quá trình hình thành huyền căn, cho nên lúc thân thể hắn cứng cáp hơn, vừa tròn hai tuổi đã lên kế hoạch tu luyện khắc khổ nhằm đạt được huyền căn cực phẩm.
Đều đặn mỗi ngày vào thời khắc bình minh và hoàng hôn, bất kể mùa đông hay mùa hè, thiên nhiên an tĩnh hay nổi loạn, hắn đều kiên trì ngồi trên đỉnh núi hấp thu sức mạnh tinh hoa vào thời điểm giao thoa của nhật nguyệt.
Một đứa nhỏ vừa chào đời chưa được bao lâu như hắn, thể chất không có gì đặc thù, leo núi đã là chuyện khó khăn, mà ngồi giữa khí trời lạnh lẽo càng là cực hình. Khởi đầu của hắn vô cùng trắc trở. Có lần đang lên núi, nửa đường chợt ngất đi, hoặc đang tu luyện, bị kiệt sức nằm cheo leo trên đỉnh núi, còn có vô số lần xui xẻo bị thú dữ rượt đuổi phải chạy bán sống bán chết. Một lần bị thương nặng suýt làm hắn từ bỏ, nhưng nhớ đến quãng thời gian bắt đầu gian nan, hắn tiếp tục kiên trì.
Quả nhiên trời cao không phụ người có lòng. Ngày bước sang tuổi thứ năm, hắn đã được nhận một món quà vô giá.
Chưa bao giờ Mạc Thiệu Minh vui vẻ như lúc này, kể cả khi đời trước hắn được sư phụ khen nức nở, được phụ thân trọng dụng, hay được ngồi lên cái ghế gia chủ Âu Dương gia.
Kiếp trước hắn gọi Âu Dương Thiệu Minh, là đại thiếu gia đồng thời là người thừa kế cho vị trí gia chủ của một trong ngũ đại gia tộc chi phối đại lục Ngũ Châu. Ngay từ nhỏ hắn đã có huyền căn thượng phẩm, cộng thêm tài nguyên của gia tộc, một đường tu luyện xem như thuận lợi, được tung hô là thiên tài trong giới ma pháp sư. Nhớ thời đó, hắn muốn gì được nấy, ngay cả thứ hắn không cần người ta cũng cung kính dùng hai tay dâng lên cho hắn. Hắn chưa từng phải cố gắng làm bất cứ việc gì, cũng chưa từng hài lòng bất cứ thứ gì.
Hắn giỏi nhưng nông nổi, tâm tính còn hỉ nộ vô thường, rất nhiều người bất mãn với cách điều hành của hắn. Nhưng hắn là gia chủ, bọn họ chỉ có thể cắn răng cúi đầu nghe hắn sai sử. Cuối cùng gây nên làn sóng phẫn nộ, có hàng tá thế lực bên dưới muốn lật đổ hắn. Người trung thành với hắn bao nhiêu năm âm thầm đâm hắn một đao. Trong một đêm đột nhiên hắn mất tất cả, ngay cả tính mạng cũng không còn.
Quá khứ của hắn ngoài những lời tốt đẹp và hoa mỹ ra thì không có gì đẹp đẽ. Hắn không phải một tên tham luyến quyền thế, hắn không sợ mất đi cái ghế gia chủ. Trong suốt quãng thời gian linh hồn trôi nổi vô định, hắn tự ngẫm lại hành động của mình. Bọn họ sai, nhưng hắn là người châm ngòi, vì bản tính hắn độc tài khiến lòng người phẫn nộ. Suy đi nghĩ lại, cái chết của hắn không có gì đáng để ngạc nhiên, không có gì đáng để lưu luyến.
Không ngờ hắn được chuyển kiếp, ký ức cũ vẫn còn.
Mạc Thiệu Minh quyết định kiếp sống này không bó buộc vào một thế lực nào. Hắn muốn tự do đi khắp đó đây, tự mình tu luyện ma pháp. Hắn sẽ phấn đấu cho một cuộc đời tiêu dao tự tại, không màng giao tranh thế sự, không quan tâm đến cuộc sống bon chen. Và trên hết, không kẻ nào có thể gây nguy hại đến tương lai tươi đẹp của hắn.
-
Mạc Thiệu Minh vừa huýt sáo vừa xuống núi. Lúc tâm tình hắn tốt, vô thức bộc lộ vẻ đáng yêu của trẻ con. Cũng không lạ, dù tâm trí hắn thành thục nhưng bề ngoài vẫn của đứa nhỏ năm tuổi, hắn nên có bộ dáng của đứa nhỏ năm tuổi thay vì nét mặt nghiêm nghị của gia chủ trong quá khứ.
Hắn thản nhiên xuống núi mà không thở dốc. Trải qua tập luyện khắc khổ, thân thể hắn có nhiều chuyển biến tốt: thể lực bền bỉ, sức lực cường tráng, có thể làm những việc nặng mà các thiếu niên mới làm được. Chuyện này một phần do hắn muốn rèn luyện bản thân, một phần do tình thế bắt buộc.
Như lúc này đây, Mạc Thiệu Minh bắt gặp một con heo rừng đi lạc. Con heo đen to bằng người hắn, nghe thấy tiếng người gần đây thì lộ ra vẻ hung ác. Heo lớn khịt mũi một cái, chi trước bới bới nền đất để khởi động, muốn húc hắn bay thật xa.
Mạc Thiệu Minh dừng chân, nhìn về phía động tĩnh do heo đen gây ra, tự nhiên bụng đói cồn cào.
"Ài, muốn vỗ béo mi qua thời gian ta thức tỉnh để làm tiệc mừng, không nghĩ tới mi muốn vào bụng ta sớm đến vậy."
Nghĩ nghĩ một chốc, hôm nay cũng là ngày vui, hắn cứ làm thịt luôn đi, ăn không hết thì để dành làm tiệc mừng.
Heo đen dường như tỏ ý phẫn nộ với ý định ăn thịt nó của Mạc Thiệu Minh, nó rống một tiếng, hùng hổ lao tới, cái đầu hơi chúi ra phía trước bày thế tấn công. Mạc Thiệu Minh còn đang suy nghĩ nên nấu thế nào cho phải, chỉ tùy tiện tránh né, mỗi cử động đều để thân thể hắn cách xa heo đen ba bước chân, giống như chơi trò mèo vờn chuột.
Heo đen tấn công hụt mấy lần đã thấm mệt. Về phần cậu bé, hết chống cằm trầm tư lại chuyển sang vò đầu bứt tai, như đang suy nghĩ vấn đề gì trọng đại lắm. Thật sự là trọng đại, hắn đang muốn đổi mới món thịt heo, ngày nào không luộc thì nướng, không nướng lại luộc, hắn ngán đến tận cổ rồi.
"A! Đem kho lên cũng không tệ!" Mạc Thiệu Minh chợt nảy ra ý kiến, đôi chân thoăn thoắt né đòn cuối của heo đen: "Hình như hoa chỗ bụi chuối đã to lắm rồi. Hay thử làm món nộm hoa chuối một bữa xem sao."
Thời điểm hắn quyết định được món ăn cũng là lúc heo đen vĩnh biệt cõi đời.
Mạc Thiệu Minh chợt khựng lại ngay trước mũi heo đen. Chân mở rộng bằng vai, trọng tâm đặt hẳn lên đồi chân nhỏ bé mà vững vàng như núi. Tay phải nắm lại thành quyền, gân xanh từ từ nổi lên bên cánh tay lẫn trán của hắn.
"Ya!"
Dồn lực vào cú đấm, hắn hét một tiếng, từ phía trên tung một quyền vào cái đầu heo to lớn. Hai chân hắn lún sâu một chút trên nền đất, nhưng cơ thể không hề lung lay.
Quá trình ra chiêu của hắn chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay lập tức, heo đen chỉ kịp kêu lên một tiếng thê thảm, sau đó ngã bịch dưới đất.
Bụi đất tán loạn bám lên gương mặt thấm đẫm mồ hôi. Mạc Thiệu Minh ổn định hơi thở, từ từ thu chân về. Cánh tay phải hơi run rẩy, đỏ bừng, có thể thấy rõ mạch máu lưu thông với tốc độ chóng mặt. Mạc Thiệu Minh xoa xoa cổ tay, cảm giác nóng như lửa, tuy nhiên thần sắc trên mặt hắn lại hài lòng.
"Trọng Quyền khá hơn tháng trước rất nhiều. Nhiệt độ lẫn chấn động sau khi tung chiêu giảm đi không ít."
Ngoài tu dưỡng thể chất, hắn còn tập một ít chiêu thức phòng thân, trong đó có Trọng Quyền. Trọng Quyền vốn là võ kỹ của võ đạo. Kiếp trước hắn là ma pháp sư, không cần học võ kỹ, nên hắn chưa từng học qua thứ này. Chỉ là có lần đọc trong sách rồi, võ kỹ này có thể tập luyện trước thời gian thức tỉnh huyền căn nên hắn mới thử tập để phòng thân. Không nghĩ đến nó thật sự lợi hại, bởi vậy hắn vẫn luôn trau dồi.
Hắn dám chắc rằng ngoại trừ mấy võ giả bẩm sinh đã mang thiên phú thì không còn ai thể hiện được uy lực của Trọng Quyền giống hắn. Hắn luyện nó hơn một năm nay. Theo quan sát của hắn trong kiếp trước, mấy thanh thiếu niên luyện ba bốn năm chưa chắc dùng một chiêu đã xử lý được heo rừng. Nghĩ nghĩ một hồi, hóa ra, về phương diện võ đạo hắn tiếp thu khá tốt như vậy.
Vui vẻ nối tiếp vui vẻ, Mạc Thiệu Minh dùng cánh tay trái nhấc bổng heo đen lên, băng qua mảnh rừng bạch đàn bạt ngàn hướng tới khe suối.
Khe suối mọc ngay giữa sườn trải dài qua bốn quả núi, đổ xuống một dòng sông trong trấn. Ngày ngày thôn dân của thôn Lục Sơn đều tới đây gánh nước để sinh hoạt, chăm sóc hoa màu. Nhà của Mạc Thiệu Minh cũng không ngoại lệ. Nhưng khác với mọi người, trưởng bối sẽ làm việc nặng, còn nhà hắn, hắn phải tự gánh nước về.
Không, đúng hơn là việc quái gì hắn cũng làm, bất kể nặng nhẹ.
Dù Mạc Thiệu Minh vừa chào đời đã có ý thức nhưng hắn không biết cha mẹ là ai, chỉ nghe mẹ lẩm nhẩm hắn mang họ Mạc. Thuở xuất sinh, hắn lo ngại cường độ ánh sáng mạnh khiến hắn hỏng mắt nên một mực luôn nhắm, ai ngờ hắn bỏ lỡ cơ hội trông thấy mặt mẹ hắn. Mẹ hắn bọc hắn kín mít bỏ trong cái giỏ, đưa cho lão già họ Trương nuôi nấng, từ đó biệt tích.
Lão Trương bị mù nên sinh hoạt khó khăn. Hai năm đầu còn chăm sóc hắn một chút, sau đó thì bỏ bê hắn. Đến cái tên hẳn hoi lão cũng không thèm đặt, suốt ngày gọi hắn là tiểu tử này tiểu tử nọ. Danh xưng Mạc Thiệu Minh là hắn lấy họ của cha ghép với tên cũ.
Ban đầu, hắn rất tức giận khi bị đối xử như vậy. Một đứa con nít chưa nứt răng như hắn, lão có thể nhẫn tâm để hắn tự sinh tự diệt, hắn từng mắng lão không bằng cầm thú. Thời điểm hắn bước vào tu dưỡng thể chất, hắn muốn dọn lên núi ở luôn cho rồi, mặc kệ lão già thối đó. Nhưng cuối cùng, hắn không đành lòng. Hơn nữa, suy đi nghĩ lại, ai mà không có nỗi khổ riêng, lão Trương còn bị mù lòa hai mắt, thân thể già yếu, hắn bỏ lão thì chẳng khác gì một tên trời đánh. Cứ thế, việc nhà dồn hết lên đầu hắn, ngay cả việc kiếm cái ăn cái mặc cũng do hắn tự túc.
Làm nhiều thành quen, dần dà, hắn theo lệ mà làm, không mắng nhiếc cáu gắt như trước nữa.
Bản thân hắn còn cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt. Hắn học được cách nấu ăn, cách chăm sóc người khác. Ngày trước hắn chưa bao giờ động tay vào dao bếp, cắt thịt, rửa rau. Hiện tại hắn có thể tự làm, sau này càng không lo phụ thuộc rồi bị người ta hạ độc trong thức ăn.
Mạc Thiệu Minh đặt heo xuống, ngồi xổm bên mảng đá cuội dưới khe suối. Nước suối tràn qua cổ chân hắn, mát lạnh. Hắn nghe thấy âm thanh róc rách êm tai, kết hợp với tiếng chim hót hòa thành một bản thánh ca buổi ban mai, không nhịn được tiếp tục huýt sáo vang.
Mạc Thiệu Minh móc trong ngực ra một cây đoản đao. Đoản đao dài khoảng một gang tay người trưởng thành, chuôi đao màu đen, vỏ đao được hắn tự tay đẽo thủ công vừa khớp với chuôi đao tạo thành một bộ. Trước đây hắn lén ra ngoài mua đao chỉ đủ tiền mua loại thô sơ, sau đó đem về mài giũa, lại dùng khúc gỗ làm thành vỏ đao bảo vệ. Rút đao, lưỡi đao lấp lóe ánh sáng bạc sắc bén chứng minh nó được bảo dưỡng tốt, nhìn không giống một đoản đao tầm thường được bày bán la liệt trên các sạp hàng ven đường.
Đứng dậy đi tới một gốc cây to đã gãy cao gấp ba cơ thể, Mạc Thiệu Minh dồn sinh lực vào chân, giơ lên đạp một cước khiến thân cây gãy ra một khúc. Hắn dùng đao đẽo khúc gỗ nọ sơ qua thành ba cái bát tô lớn, lại từ bên hông cởi ra một mảnh vải dài. Đưa chúng xếp ngay ngắn bên dòng suối, hắn mới bắt tay vào làm thịt heo.
Động tác thịt heo của hắn thuần thục không khác gì lão bản chuyên mổ heo. Thực ra để được thế này, hắn từng xin phép lão bản cho đứng quan sát người ta mổ heo nửa ngày, rồi trở về thực hành nhiều nên mới quen thuộc.
Lưỡi đao cắt rất ngọt, chẳng mấy chốc hắn đã nhấc được bộ lòng ra. Mới đầu hắn chê thứ này bẩn, không dám ăn, đem quẳng hết nội tạng đi. Sau này hắn mới biết, té ra lòng lợn làm sạch ăn rất ngon, có một số bộ phận còn là đặc sản, đem ra bán cho các tửu lâu kiếm được kha khá tiền. Từ đó hắn luôn ưu tiên việc làm lòng trước.
Đôi tay nhỏ bé vừa thoăn thoắt vừa linh hoạt xử lý gọn gàng, để đống chất thải dẹp vào một góc trên khối đá. Đến khi hắn thu dọn, trong đôi mắt đen to đột nhiên ánh lên tia sáng vàng mờ nhạt. Sinh tò mò, hắn dừng động tác, dùng đao khêu vật dài loằng ngoằng màu vàng ra xem.
"Cái gì đây?"
[Quyển 1: Loạn quốc]