Chương 6: Phía cuối hầm mỏ (2)
“Này! Có ai ở đó không? Tôi là Trương Dũng, sinh viên khóa 40 của Đại học thành phố P, chuyên ngành thiết kế công trình. Tôi tu luyện Tử Hà Tâm Pháp, có ai muốn hợp thành một đội không?”
Cách đó hơn trăm mét có tiếng người nói vang lên. Lập tức trong đầu Ngụy Thành hiện rõ lên vị trí của người đó, vô cùng thần kỳ. Trạng thái khi là Võ Giả Tiên Thiên cảnh mang đến cho hắn một loại cảm giác như trở thành siêu nhân.
Nhưng là sinh viên của Đại Học thành phố P à, vậy là chung trường với hắn. Hắn là cựu sinh viên khóa 30.
Ngụy Thành đang đi, bỗng nhiên khóe mắt hắn chú ý thấy ở một chỗ trên vách đá đang phát ra chút ánh sáng màu đỏ yếu ớt, giống như là một loại khoáng thạch màu đỏ nào đó, chỉ lộ ra bên ngoài một chút xíu.
Nếu là trước đây, khi đám rêu xung quanh vẫn còn phát ra ánh sáng mờ mờ, chỉ cần nhìn kỹ là vẫn có thể nhìn thấy được. Nhưng bây giờ, trong hầm mỏ này chỉ toàn một màu đen u tối, ngoại trừ Ngụy Thành đã là Võ Giả Thiên Tiên cảnh, còn không những người khác rất khó có thể phát hiện ra được.
Không do dự, hắn vung cuốc lên, đập vào vách đá.
Âm thanh phát ra không lớn, cái cuốc này tưởng chừng như bình thường nhưng hóa ra lại rất cứng chắc, trực tiếp cắm vào trong vách đá.
Trong lòng Ngụy Thành kinh ngạc, nhưng hắn biết chuyện này không liên quan gì với mình. Chắc là cái cuốc này là vật phẩm của Tu Tiên Giới.
Chỉ với hai ba cuốc vung xuống, hắn đã moi được khối khoáng thạch đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt kia ra. Dường như khối khoáng thạch này khối duy nhất ở đây, kích thước chỉ to bằng nắm tay, mặt ngoài bóng loáng, góc cạnh rõ ràng. Không biết còn tưởng đây là một tác phẩm nghệ thuật. ,
Ngụy Thành có thể tưởng tượng ra được, khối khoáng thạch này sẽ đẹp đẽ xa hoa đến mức nào đến được đặt dưới ánh sáng đầy đủ. Nếu như mang về địa cầu, nhất định sẽ gây ra sự chấn động chú ý trên toàn thế giới.
Hắn rất yêu thích thứ này, không muốn bỏ qua. Xin tha thứ cho hành vi giống một tên nhà quê của hắn. Dù sao hắn cũng tự nhận mình chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi.
Không ngờ được, chỉ cần ma sát bề mặt của khoáng thạch này với tốc độ nhanh thì nó sẽ sáng lên, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy. Ngụy Thành thân là Võ Giả Thiên Thiên cảnh cũng lập tức có cảm giác nổi da gà toàn thân, tóc gáy dựng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn dự cảm dường như có tai họa gì sắp xảy ra.
Mãi cho đến khi ánh sáng đỏ của khoáng thạch yếu dần, trở lại dáng vẻ như lúc ban đầu thì cảm giác tim hồi hộp đập nhanh của hắn mới biến mất.
"Ta tháo, đây là cái loại đá gì thế! Bên trong có giấu bom nổ mây (một loại đạn hơi nhiên liệu) à?
Ngụy Thành không dám dùng lung tung nữa, cẩn thận bỏ khối khoáng thạch này vào trong ba lô, bây giờ thì hắn đã thực sự giống như một thợ mỏ rồi.
"Có người ở bên đó sao? Hãy nói chút chuyện về địa cầu đi. Nếu không đúng thì tôi sẽ phát động công kích đó!”
Lúc này, tiếng của Trương Dũng lại từ nơi xa vọng lại. Chắc là cậu ta đã nghe được tiếng Ngụy Thành đào quặng, thực sự chậm rãi tiến đến đây. Hình như cậu ta đã đến gần được mười mấy mét.
Trông có vẻ không phải Tiên Thiên cảnh. Bởi vì cậu ta đã chọn Tử Hà Tâm Pháp có tốc độ tu luyện chậm nhất.
Chỉ cần không phải là Tiên Thiên cảnh, vậy nội lực sẽ từ từ tiêu hao dần qua nhiều lần sử dụng.
Hiện giờ Ngụy Thành đã hiểu ra được, túi nước và bánh bột ngô được đặt trong khu vực an toàn chính là để hỗ trợ và yêu cầu mỗi cá nhân đều phải cố gắng hết sức để tu luyện tới Tiên Thiên cảnh.
Đây chính là Tu Tiên Giới, hơn nữa còn là nơi đã bị dị ma xâm lấn, một Tu Tiên Giới cực kỳ nguy hiểm. Thực lực không đạt được tối thiểu đến Tiên Thiên cảnh, vậy chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Được rồi, trên thực tế, cho dù có là Võ Giả Tiên Thiên cảnh thì cũng chỉ là con kiến hôi.
Ngụy Thành thở dài, nhưng không lên tiếng đáp lại Trương Dũng, mà là nhanh chóng nhìn quanh tìm kiếm.
Hiện tại, trong hầm mỏ, hắn nghe thấy âm thanh của rất nhiều người. Lúc trước tất cả mọi người đều ở trong khu vực an toàn, có lẽ sẽ không phát hiện ra được mấy loại khoáng thạch đặc biệt đó. Nếu như những người khác cũng đạt đến Tiên Thiên cảnh, vậy thì chắc chắn sẽ có cạnh tranh.
Trên thực tế, Ngụy Thành đã nghe được có tiếng cuốc đánh nhau từ rất xa. Tổ đội gì gì đó, trước tiên để qua một bên đi.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, nên trang bị vũ khí cho bản thân nhiều nhất có thể, tăng cường thực lực của mình, cũng phải cố gắng hết sức tìm kiếm và thu hoạch mọi tài nguyên có thể lấy được. Đây mới chính xác là cách thức khởi đầu đúng đắn.