Chương 7: Phía cuối hầm mỏ (3)

Chương 7: Phía cuối hầm mỏ (3)

Sau đó, Ngụy Thành không đào ra được tiếp loại khoáng thạch đỏ như lửa này nữa. Thay vào đó, hắn đào ra được một khối khoáng thạch màu đen có kích cỡ to như quả hấu. Hắn nghĩ thứ này có thể là quặng sắt, nhưng không quá chắc chắn. Bởi vì.... Nó quá nguyên chất, vô cùng cứng rắn. Một cuốc bổ xuống mà không để lại dù chỉ là một vết xước nhỏ.

Trọng lượng của khối khoáng thạch màu đen này khoảng chừng hơn một trăm cân. Nếu là trước kia thì Ngụy Thành không vác nổi, nhưng bây giờ hắn có thể bỏ nó vào ba lô một cách dễ dàng.

Cũng là vào lúc này, hắn mới nhận ra được cái ba lô của Tu Tiên Giới này cũng thật chắc chắn. Ước chừng có thể chịu được vật nặng có trọng lượng năm sáu trăm cân.

"Này, người anh em à, anh đang đào quặng sao? Tối như thế này làm sao anh thấy được?”

Trương Dũng đã đến được chỗ của Ngụy Thành, năng lực nghe âm thanh đoán vị trí của người này cũng không tệ. Quanh đi quẩn lại, thế mà cậu ta đã đến gần Ngụy Thành trong khoảng cách mười mét.

Nhưng vào lúc này, dường như đã đi tới đường vào của hầm mỏ chính. Phía trước có ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi, còn có rất nhiều giọng nói đang kêu gọi hò hét tập hợp. Nghe âm thanh, chắc có khoảng chừng hơn chục người.

Ngụy Thành có chút lo lắng, không phải lo lắng về vấn đề có nhiều người sẽ tranh đoạt khoáng thạch với hắn, mà là lo lắng khi ra khỏi khu mỏ này thì sẽ gặp phải cái gì?

"Tôi cũng là người thành phố P, tôi tên Ngụy Đại Dũng."

Mắt thấy không thoát khỏi anh chàng đồng hương này được, Ngụy Thành đành tùy tiện bịa một cái tên. Nam sinh đi ra khỏi nhà một mình, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

"Xin chào anh Ngụy, anh chọn tâm pháp gì thế? Vì sao tôi chọn Tử Hà Tâm Pháp giúp tai thính mắt tinh mà trong động mỏ này lại không cảm nhận được tốt bằng anh nhỉ.”

Trương Dũng là người rất nhiệt tình, thật sự không có một chút đề phòng người lạ nào. Hoàn toàn là dáng vẻ vui mừng khi ở trong game gặp được đồng hương.

Ngụy Thành quan sát Trương Dũng một chút, cậu ta là sinh viên khóa 40, hơn nửa năm trước vẫn còn là học sinh cấp ba, quả thật quá trẻ tuổi.

"Tôi chọn Bàn Sơn Tâm Pháp, cũng không khác cậu lắm. Nhưng mà từ nhỏ lỗ tai tôi đã thính hơn người khác rồi. Thậm chí có thể nghe được tiếng đánh lộn của hai con chuột trong hang đấy.”

Ngụy Thành thuận miệng bịa chuyện, sau đó đi về hướng của ánh sáng phía xa xa. Sau khi đi đến nơi, hắn đã nhìn thấy rõ, vì là khu khai thác mỏ chính nên càng có nhiều dấu vết khai thác hơn. Và những loại khoáng thạch đặc biệt đó về cơ bản đã sớm bị đào hết lên.

Tiến lên phía trước khoảng chục mét, Ngụy Thành và Trương Dũng cũng gặp được hai người đồng hương. Trong đó có một ông lão tóc đã điểm bạc, ánh mắt sáng ngời có thần. Trong nháy mắt, ông ấy đã cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Thành đang nhìn về bên này.

Hai người chỉ vừa nhìn nhau một cái đã hiểu rõ trong lòng, đối phương cũng đã tu luyện được đến Tiên Thiên cảnh.

"Chào hai người, tôi tên Ngô Hoành Vĩ, đây là cháu gái của tôi -Ngô Nhân.”

Ông lão mở miệng cười ha hả, dáng vẻ rất thân thiện. Cháu gái ông, Ngô Nhân, thì không phải Tiên Thiên cảnh. Cô ấy cũng giống như Trương dũng, chọn lựa Tử Hà Tâm Pháp.

"Chào ông, tôi tên Trương Dũng, còn đang là anh trai tôi, tên Ngụy Đại Dũng."

Chàng trai sau lưng Ngụy Thành nhiệt tình chạy tới, bắt tay với cháu gái của ông lão. Chậc chậc, người trẻ 20 tuổi bây giờ bạo dạn quá nhỉ!

Ngụy Thành thân là tiền bối học trước cậu ta 10 khóa chỉ đành mặc cảm không bằng, xin lỗi, làm mọi người ngại ngùng rồi.

"Chúng ta tập hợp trước đi, có thể bên đó có lối ra."

Cô gái nở nụ cười, hai lúm đồng tiền bên má trông rất dễ thương, đồng thời khéo léo rụt tay lại.

Bốn người cũng không nói chuyện linh tinh nữa, cặp ông cháu kia đi phía trước, Ngụy Thành và Trương Dũng đi đằng sau. Bọn họ chưa đi được bao xa thì lại có thêm vài người từ một đường hầm mỏ khác đi vào.

Con đường trong hầm mỏ ngày càng rộng rãi hơn, tầm nhìn cũng càng lúc càng sáng sủa thoáng đãng. Dường như đã cách lối ra không xa.

Tuy nhiên, vào lúc này lại nghe thấy phía trước có tiếng người nhỏ giọng nói: “Mọi người đừng đi nữa, phía trước không phải lối ra mà là một tấm bia đá truyền công khác. Ánh sáng chính là do tấm bia đó phát ra. Nhưng mà trước tấm bia đá có một con nhện đen khổng lồ như một cái xe tải hạng nặng canh giữ.”

"Hơn nữa, tôi đề nghị mọi người cố gắng giữ im lặng, đừng quấy rầy con nhện đen đó. Mặc dù cơ thể của nó quá lớn, không thể chui lọt vào đây.”

"Cảm giác giống như chơi game vậy nhỉ.” ‌

Có một chàng trai nhuộm tóc vàng nhỏ giọng phấn khích nói. Trông cậu ta rất hưng phấn hào hứng, cứ nhảy lên nhảy xuống tựa như muốn khoe khoang năng lực của bản thân. Hiển nhiên đã tu luyện Linh Yến Tâm Pháp đến Tiên Thiên cảnh.