Chương 4: Bàn Sơn (2)
Bắt đầu từ bụng dưới, đi lên đến phổi, xuyên qua cánh tay trái, đi lên đầu, rồi lại trở về phổi, đi qua cánh tay phải, tiếp tục đi xuống cho đến khi hoàn thành một vòng tuần hoàn. Cuối cùng luồng nội lực ấy mới trở về lại vị trí đan điền ở bụng dưới.
Vậy là đã xong một chu thiên, Ngụy Thành cảm thấy khắp cơ thể đều vô cùng thoải mái, dường như cả người trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng cùng lúc đó, bụng hắn cũng kêu vang rột rột. Một cảm giác đói bụng cực kỳ mãnh liệt bất ngờ ập đến.
Hắn muốn đi lấy thức ăn, nhưng ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống co quắp trên mặt đất. Bởi vì... hiện giờ ngay cả hắn không cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra trong người mình. Toàn thân hắn, bao gồm kinh mạch, huyệt đạo, cơ bắp, xương cốt, nội tạng như đang đồng loạt nhảy múa, rung động kịch kiệt.
Cơn đau đớn kinh khủng này kéo dài suốt mấy phút, thậm chí Ngụy Thành còn nghi ngờ rằng liệu mình có còn sống hay không?
Tuy nhiên, cảm giác đói bụng kỳ lạ này đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh. Khi hắn đã không còn cảm thấy thấy đói bụng nữa thì cơ thể hắn lại khôi phục lại như bình thường.
Đứng bật dậy, ngay lập tức hắn cảm thấy dường như cơ thể mình đã linh hoạt hơn rất nhiều. Dù sao hắn cũng nặng 110kg, cảm nhận được sự thay đổi vô cùng rõ ràng.
Sờ sờ lên bụng, Ngụy Thành vô cùng nghi ngờ là chỉ trong một thời gian ngắn mà cơ thể hắn đã giảm đi ít nhất 20kg.
"Tạp chất đâu? Hẳn phải có tạp chất được thải ra ngoài chứ?"
Ngửi ngửi trên người, hình như cũng không thấy dơ bẩn hôi tanh gì.
Mà thôi, không quan trọng.
Nhìn vào luồng nội lực Bàn Sơn đang ở yên trong đan điền, nó đã nhiều hơn lúc trước khoảng hai phần năm. Tốt lắm, hóa ra nguyên nhân là ở đây.
Liếc qua hai cái bánh bột ngô cứng như đá, Ngụy Thành quả quyết lựa chọn phương án tiếp tục giảm béo.
Sau đó, hắn cắn chặt răng, mỗi một lần tu luyện một vòng chu tiên, hắn đều sẽ cảm thấy cực kỳ đói bụng. Tiếp đến là toàn thân kịch liệt run rẩy, đau đớn giày vò sống không bằng chết.
Nhưng kết quả đạt được thì rất tốt đẹp.
Sau ba lần tu luyện chu thiên, nội lực Bàn Sơn bên trong đan điền của Ngụy Thành đã nhiều hơn khoảng chừng gấp đôi lúc ban đầu. Mà cơ bản, hắn cũng đã trở lại dáng vẻ đẹp trai ngất trời như trước kia, khi còn học trung học.
Thế nhưng, Ngụy Thành không dám tiếp tục nữa, lúc này hắn cực kỳ hoang mang hoảng hốt, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.
Mở túi nước ra, cẩn thận uống một ngụm nước. Ngụy Thành phát hiện loại nước này rất trong lành, rất tươi mát, mang theo chút hơi lạnh nhàn nhạt đi thẳng vào nội tạng của hắn. Cho đến bây giờ, hắn còn chưa từng được uống thứ nước nào ngon như thế này.
"Khoan đã?"
Ngụy Thành nhắm mắt lại, cảm nhận từng luồng khí lạnh lưu chuyển trong cơ thể, trong chốc lát đã hóa thành một dòng nước ấm, quét sạch hết mọi mệt mỏi trong người. Ngay cả tâm trí của hắn lúc này cũng trở nên vô cùng minh mẫn tỉnh táo.
"Đây không phải là nước lọc bình thường, mà chắc hẳn là một loại nước thuốc khôi phục trạng thái. Có thể xua tan mệt mỏi rã rời, giúp tinh thần sảng khoái. Quan trọng nhất là có thể khôi phục thể lực."
Rất nhanh, trong đầu Ngụy Thành đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Sau đó hắn lập tức cẩn thận nhét túi nước vào sâu trong ba lô.
Mọi chuyện đã có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Hắn lại bắt đầu suy luận chuyện này từ đầu đến cuối một lần nữa.
"Thứ nhất, đây không phải là một giấc mơ, ít nhất không phải là một giấc mơ theo nghĩa bình thường.”
"Thứ hai, chuyện này cũng không giống như là xuyên việt hay chuyển kiếp. Bởi vì ở mới vừa rồi, mình đã nhìn thấy ít nhất hơn mấy chục ngàn người. Có nhiều người còn hét lên lạy phật lạy chúa.”
"Thứ ba, sở dĩ mình xuất hiện ở đây là vì đã chọn lựa bia đá truyền công. Nếu như đây là một phương pháp trung gian thì có nghĩa là một cũng phải tìm một phương pháp trung gian tương tự như thế thì mới có khả năng quay trở về địa cầu.”
"Thứ tư, vừa mới bắt đầu mà đã được chuẩn bị chu đáo như thế, như vậy thì bên ngoài sẽ nguy hiểm đến mức nào?”
"Chẳng lẽ, nơi này chính là Tu Tiên Giới?"
Trong lòng Ngụy Thành bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.
Nếu như ba trăm năm sau, dị ma sẽ xâm lấn đến địa cầu, như vậy loài người trên địa cầu phải làm như thế nào để can thiệp vào chuyện này? Đương nhiên không có gì tốt hơn việc đưa người địa cầu vào chiến trường, chiến đấu với dị ma để sớm thích nghi được với tương lai sau này.
Trong lúc nhất thời, trái tim Ngụy Thành nặng trĩu. Hắn không còn dám lãng phí thời gian nữa. Nước trong túi dù cho có quý giá đến mấy cũng không thể so sánh với thực lực của bản thân được.