Chương 3: Bàn Sơn (1)

Chương 3: Bàn Sơn (1)

Quan sát vách đá xung quanh và những dấu vết của việc khai thác, đây càng giống như là một khu hầm mỏ.

Sửng sốt choáng váng trong mấy giây, rồi bỗng nhiên Ngụy Thành nhéo mạnh vào đùi mình một cái, cơn đau khiến người hắn hơi run rẩy, nước mắt như sắp tràn ra. Điều thần kỳ là, vị trí dưới bụng có một luồng khí ấm áp di chuyển tuần hoàn, trong nháy mắt đã làm cho cơn đau biến mất. Thế nhưng luồng khí đầy đủ lúc đầu giờ đây đã ít đi một phần mười.

"Ta tháo!"

Ngụy Thành trong lòng kêu to, nếu như tất cả là sự thật, đây chính là nội lực Bàn Sơn của hắn?

Nhưng tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Có bảng skills không?

Có hệ thống không?

Bàn tay vàng của ông đây đâu.

Sau khi suy nghĩ lung tung, Ngụy Thành vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại. Chân tướng gì gì đó cũng không quan trọng, hiện giờ quan trọng nhất là phải thích ứng được với tình cảnh này.

"Ba tấm bia đá, ba loại Tâm Pháp, chọn lựa loại tâm pháp gì sẽ quyết định bản thân có khởi đầu như thế nào.”

"Bàn Sơn Tâm Pháp của mình có thể giảm sát thương, thuộc về loại hình phòng ngự. Tuy nhiên, trên bia đá có đề cử Ngoại Công công pháp phù hợp mà lại không thấy truyền ra. Vậy thì, Ngoại Công công pháp cần do tự bản thân tìm kiếm, hay là đi giết quái sẽ thu hoạch được?”

Ngụy Thành vừa cẩn thận suy nghĩ, vừa nín thở, nghiêng tai lắng nghe, tỉ mỉ quan sát. Bốn phái xung quanh rất yên tĩnh, im lặng đến nỗi dường như hắn có thể nghe được nhịp tim của chính mình.

Nơi này là đoạn cuối của một cái hầm mỏ, diện tích khoảng chừng từ ba đến năm mét vuông. Trong đây có một đám rêu kỳ lạ đang phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Hơn nữa, không khí ở nơi này khá trong lành, chứng tỏ việc sống sót không phải là vấn đề lớn.

Về vũ khí, Ngụy Thành đưa mắt nhìn quanh, phát hiện trong góc của hầm mỏ có một bộ quần áo làm bằng vải thô, một đôi giày vải, một cái ba lô. Bên trong ba lô có một túi nước và hai cái bánh bột ngô cứng như đá. Cuối cùng, cạnh ba lô có đặt một cái cuốc.

Hay thật, vậy khởi đầu của hắn là phải làm thợ mỏ à.

Ngụy Thành thân cao 1m82, cân nặng 70kg, mặc vào bộ quần áo bằng vải thô kia, hóa ra lại trông hết sức vừa người. Thậm chí còn có một chút khí chất tao nhã của thiếu gia quyền quý thời xưa. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (Một câu tục ngữ để miêu tả về người thiếu niên tuấn tú thanh lịch)

Nhìn hắn bây giờ không tệ, đầu óc đang nhanh chóng suy nghĩ.

"Nhiệt độ trong hầm mỏ này đại khái trên dưới hai mươi độ. Lấy trạng thái của mình hiện giờ, chỉ cần bắt đầu khai thác quặng thì nhất định sẽ đổ mồ hôi đầm đìa. Mà nước trong cái túi thì có khoảng một lít, chỉ đủ cho mình dùng một ngày.”

"Vậy nên, khai thác quặng không phải là một ý kiến hay, trừ khi mình lựa chọn đi ra ngoài. Nhưng lỡ như khu mỏ này là nơi an toàn duy nhất thì sao?”

"Mấy cái bánh bột ngô này nhìn thì khô cứng, nhưng cũng có thể ăn được. Tiết kiệm một chút là ăn được trong ba ngày, không, có thể được năm ngày, nếu đến tình cảnh phải uống cả nước tiểu.”

"Trong vòng thời gian năm ngày, mình có thể tu luyện Bàn Sơn Tâm Pháp đến trình độ nào đây?”

Sắc mặt Ngụy Thành rất nghiêm túc, ngay từ ban đầu, hắn đã chọn lựa tập trung vào việc quan trọng nhất – tu luyện.

Mặc dù dưới sự trợ giúp của tấm bia truyền công kia mà hắn đã nhảy vọt qua quá trình học tập mày mò, trực tiếp lĩnh hội được Bàn Sơn Tâm Pháp. Nhưng nội lực Bàn Sơn trong cơ thể hắn lại chỉ có một chút xíu như thế. Trong hoàn cảnh xa lạ mà không có bất kỳ một gợi ý gì như thế này, tu luyện để gia tăng nội lực Bàn Sơn là giải pháp tối ưu nhất.

Dĩ nhiên, có thể sẽ có những người tìm được phương án giải quyết khác tốt hơn so với hắn, nhưng đâu có liên quan gì đến hắn.

Kế tiếp, Ngụy Thành không có ý định đi thăm dò hầm mỏ này. Hắn rất lo lắng chỉ cần đi đến nơi nào đó là sẽ vượt ra khỏi phạm vi khu vực an toàn.

Trong đầu hắn có thể thấy được rõ ràng mọi thông tin liên quan đến việc tu luyện Bàn Sơn Tâm Pháp. Ngụy Thành ngồi xuống đất, dựa lưng vào vách đá. Tuy là bởi vì lý do quá béo mà không thể khoanh chân nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào trạng thái bắt đầu tu luyện. Quá trình này đơn giản thành thạo giống như việc cầm đũa lên ăn cơm vậy.

Thậm chí, hắn còn nhìn rõ mọi thứ trong cơ thể mình, cứ như mở được đôi mắt xuyên thấu.

Lúc trước, khi được ánh sáng từ tấm bia chiếu vào ba giây, dường như có tố chất gì đó trong cơ thể đã được nâng cao.

Thở ra một hơi dài, điều chỉnh lại nhịp thở, giữ tinh thần tập trung, tâm trí tĩnh lặng như nước. Luồng khí nội lực Bàn Sơn dưới bụng Ngụy Thành đang lặng lẽ chuyển động, chậm rãi men theo kinh mạch. Mỗi khi nội lực đi qua một kinh mạch, trong đầu Ngụy Thành sẽ tự động hiện lên những cái tên quen thuộc và xa lạ: kinh mạch, huyệt đạo, cửa đột phá,...