Chương 17: Cửu kinh cửu mạch (2)
Cách làm như thế rất nhanh, chỉ trong vài phút sau đã dọn được một không gian vào đường hầm rộng khoảng năm sáu mét.
Lúc này, trong lòng Ngụy Thành bỗng nhiên giật thót một cái. Bởi vì khi hắn nhấc một tảng đá lên thì phát hiện ra một cánh tay khô héo bị đè bên dưới.
Mặc dù hắn đã thấy tận mắt người chết nhưng Ngụy Thành vẫn bị dọa sợ đến mức dựng cả tóc gáy, nổi da gà toàn thân. Phản ứng căng thẳng của cơ thể dẫn đến nội lực Bàn Sơn trong người hắn vận chuyển, vô thức khởi động Kim Chung Tráo. Trong nháy mắt, một chiếc lồng ánh sáng màu vàng óng nhạt hiện lên bao quanh Ngụy Thành. Đặc biệt là khi ở trong hầm mỏ tối tăm này thì lại càng thêm nổi bật chói mắt.
Những người phía sau vốn đã thấp thỏm lo lắng như chim sợ cành cong, nhìn thấy cảnh tượng như thế còn tưởng là có chuyện đáng sợ xảy ra, một đám vội chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
"Không có việc gì, chỉ là một cái xác khô."
Ngụy Thành đi ra ngoài, nhỏ giọng giải thích, tiếp tục cẩn thận di dời đống đất đá ra, đào cái xác khô đó lên. Rõ ràng có thể nhận ra được đây là một người thợ mỏ vì phía sau thi thể này còn có một cái ba lô bị đè bẹp.
Cái ba lô này cũng không biết là làm từ chất liệu gì, tuy bị đè ép nhưng không hề có dấu hiệu mục nát hay hư hỏng. Ngụy Thành mở ba lô ra xem, phát hiện bên trong có chứa hai khối khoáng thạch màu ngọc bích to bằng nắm tay. Đương nhiên vật ấy thuộc về hắn hết.
Sau đó, hắn lại kiểm tra quần áo trên người xác khô và bất ngờ sờ được một cái bọc nhỏ, ở trong là bốn cái bánh bột ngô vẫn còn chưa bị ôi thiu.
Trong lòng Ngụy Thành dấy lên nghi ngờ, vội vàng giấu bọc nhỏ vào trong người, lại tiếp tục lục soát xác khô.
Thi thể đã thối rữa, mấy cái bánh bột ngô kia cho dù đã được bọc lại bằng túi vải nhưng không có khả năng vẫn còn sạch sẽ trong quá trình phân hủy của xác chết. Nhưng tình hình bây giờ lại không giống vậy.
Trừ khi, vào thời điểm người thợ mỏ tử vong thì toàn bộ máu và nước trong cơ thể của người này đã bị hút sạch ngay lập tức, biến anh ta trở thành một cái xác khô trong nháy mắt.
"Là do nhện yêu làm sao?"
Ngụy Thành trầm ngâm suy nghĩ, ngoài đời thực, cách thức nhện ăn thịt con mồi cũng giống như vậy. Nhưng người thợ mỏ này đã chết trong đường hầm, bạn bè đồng nghiệp của anh ta thậm chí còn không kịp cứu giúp, chỉ có thể dùng đá tảng để chặn lối ra vào. Cho nên, nguy hiểm này là đến từ bên ngoài, có thể là một con quái vật có khả năng hút sạch máu và nước trong cơ thể, biến con người thành cái xác khô.
Nghĩ đến đây, Ngụy Thành đẩy xác khô ra ngoài, làm cho đám người đằng sau sợ đến hết hồn hết vía, không dám đi lên kiểm tra lại, đương nhiên cũng không biết hắn đã thu hoạch được gì.
Ngụy Thành cũng không nói gì, tiếp tục tập trung chuyển dời đất đá chắn ở lối vào. Những người khác dưới sự uy hiếp của nhóm Trương Dũng cũng làm tiếp công việc chuyển đá.
Tiếp đó, theo lượng đất đá chắn ở lối vào đường hầm dần được dọn sạch, Ngụy Thành lại phát hiện ra một cái xác khô bị đè dưới đá nữa. Hắn lấy được từ trên người xác khô này một túi nước còn ít nước bên trong và ba cái bánh bột ngô.
Tuy thu hoạch được thêm đồ tốt nhưng đồng thời cũng có ý nghĩa là đã ngày càng tiến đến gần nguy hiểm hơn, lối ra đã ở phía trước.
"Chúng tôi cần được nghỉ ngơi một chút."
Ngụy Thành đi ra, lạnh lùng nói với Trương Dũng, bọn họ đã dọn sạch số đất đá dài ba mươi mét trong đường hầm. Mặc dù không tiêu hao nhiều thể lực lắm nhưng vẫn nên có thời gian hồi phục.
Nghe những lời này của hắn, Trương Dũng hơi chần chờ trong chốc lát. Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đã tiến lên từ phía sau, cười hì hì nói:
"Nhưng mà anh Ngụy à, chắc hẳn lối ra đã cách chúng ta không còn xa nữa, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (làm liền một mạch cho xong việc) chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Đến khi ra ngoài rồi, có Thiên Hạ Hội chúng tôi dẫn đầu, có gì tốt tuyệt đối sẽ không quên ân tình của mọi người.”
Người thanh niên này tên là Tống Quý Minh, cũng tu luyện Tử Hà tâm pháp. Hắn ta là một kẻ mồm mép lanh lợi, khéo ăn khéo nói, nịnh bợ tâng bốc người khác lên chín tầng mây. Mấy ngày nay hắn ta rất được Trương Dũng tín nhiệm, bày ra dáng vẻ đàn em thân cận nhất của cậu ta.
Nhưng trên thực tế, người nào sáng suốt lõi đời đều có thể nhìn ra được đây chỉ là một kẻ muốn lừa gạt Trương Dũng còn trẻ tuổi, mới trải đời không lâu
Đám người Thiên Hạ Hội này, căn bản không quan tâm đến cái tên nhóm nghe buồn cười ra sao, chúng chỉ định lợi dụng sức mạnh của Trương Dũng làm họng súng, để mặc chúng chỉ bảo, sai đâu đánh đấy mà thôi.