Chương 16: Cửu kinh cửu mạch (1)
Một cái bánh bột ngô có thể cung cấp năng lượng đủ để Ngụy Thành tu luyện hai vòng chu thiên. Hai cái bánh bột ngô thì có thể giúp hắn tăng thêm mười năm nội lực.
Cho đến bây giờ, hắn đã sở hữu lượng nội lực Bàn Sơn cần tích trong chín mươi năm. Hơn nữa, bởi vì đã có cơ sở căn bản là Tiên Thiên cảnh mà nội lực hắn tu luyện ra sẽ không vì bị tiêu hao mà biến mất vĩnh viễn, ngược lại có thể khôi phục lại theo sự hồi phục của thể lực.
"Anh Ngụy, chúng ta nói chuyện chút đi."
Vào ngày thứ tư, khi Ngụy Thành đanng im lặng nghiên cứu Kim Chung Tráo tầng thứ nhất thì Trương Dũng dẫn theo một vài người đến. Hiện giờ bọn họ đã ăn sạch số thịt nhện nướng còn lại, vì vậy mà trung bình mỗi cá nhân đều tu luyện thêm được hai vòng chu thiên nữa, đây chính là lợi ích. Cho nên đám người Tử Khí Đông Lai Thiên Hạ Hội này thật đúng là vật họp theo loài.
Trong ba mươi tám người còn sống sót, nhóm của Trương Dũng đã có hết hai mươi người. Hiện giờ cái tên Trương Dũng này đang rất có tiếng nói.
Ngụy Thành ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta một cái.
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Anh Ngụy à, tôi có thể được như ngày hôm nay, tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của anh. Tôi là một người có đạo đức, cũng biết về đạo lý đền ơn đáp nghĩa. Thế nhưng trước hết mong anh chờ một chút, hiện giờ điều quan trọng nhất là chúng ta phải suy nghĩ cân nhắc làm thế nào để ra khỏi hầm mỏ này. Đây là chuyện lớn, mong anh có thể nể mặt mà hợp tác với chúng tôi.”
Trương Dũng ngồi xổm trước mặt Ngụy Thành trước mặt, bày ra gương mặt chân thành nói.
"Được!"
"Anh Ngụy đúng là có nghĩa khí!"
Trương Dũng búng tay tách một cái rồi đứng lên, ra hiệu với đám người đứng ở phía sau, cậu ta giới thiệu: “Đây là anh Ngụy của tôi, sau này cũng sẽ là anh Ngụy của mọi người. Hãy nhớ tôn kính anh ấy...”
"Anh Ngụy."
"Chào anh Ngụy!"
Trong hầm mỏ u tối, có người nhỏ giọng cười nói đáp lại, có người tuy trên mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại đang nheo lại như mưu tính gì đó, cũng có người không cười, ánh mắt lạnh lùng.
Trương Dũng cũng tốt, Ngụy Thành cũng được, có thể lợi dụng thì không có vấn đề gì
Vẫn còn quá trẻ tuổi.
Ngụy Thành liếc mắt nhìn về phía Trương Dũng, cậu ta đang hào hứng như thể mình đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh. Sau đó lại nhìn về phía người đàn ông đầu trọc cách đó không xa, ông ta đang nở một nụ cười thành thật hiền hậu.
Có lẽ khi ở trên trái đất, lúc còn sinh sống trong một xã hội văn minh hiện đại, công dân bắt buộc phải tuân theo những quy tắc đạo đức và luật pháp thì tất cả mọi người đều tự giác biết thu hồi mọi góc cạnh, nanh vuốt, che giấu mặt tối của bản thân.
Thế nhưng bây giờ, khi con người càng lúc càng quen thuộc với quy luật sinh tồn ở nơi đây, vì sống sốt, vì để lấy được càng nhiều lợi ích thì không phải ai cũng dễ dàng đối phó.
Nơi đây có điểm đặc biệt.
Ở giữa có một khoảng không gian có diện tích to bằng một sân bóng rổ, độ cao khoảng năm mét, trông rất gọn gàng sạch sẽ. Xung quanh nơi này thông với bốn đường hầm mỏ kéo dài.
Một trong số bốn con đường đó chính là đường hầm mỏ mà Ngụy Thành và năm mươi người khác xuất hiện lần đầu tiên. Bên trong con đường ấy ra sao đã không cần đi thăm dò nữa. Mặc dù có mấy lối rẽ đi vào những nhánh mỏ khác, nhưng đều là ngõ cụt.
Còn lại ba đường hầm mỏ, thông với ba phương hướng khác nhau.
Nhưng có một vấn đề trước mắt, đó chính là cả ba đường hầm này đều đã bị chặn lại.
Kế hoạch của Trương Dũng là đào bới từng con đường một.
Đơn giản, thô bạo, không cần suy nghĩ nhiều.
Còn về phần ai làm công việc đào bới này, đương nhiên là những người da dày thịt béo ra tay rồi.
Vậy nên Trương Dũng tìm Ngụy Thành hợp tác là vì chuyện này, nói một cách khách sáo là lỡ có tình huống bất ngờ gì xảy ra thì chỉ có hắn mới xử lý được.
Ngụy Thành không từ chối lời đề nghị của Trương Dũng. Dù sao thì xét về năng lực phòng ngự tối cao, lúc này đây không có ai khác có thể so được với hắn.
Hắn cẩn thận quan sát tỉ mỉ ba đường hầm đã bị bít lại. Cả ba con đường này, hoặc là bị người ta dùng một tảng đá khổng lồ chặn kín, hoặc là chất đầy đá từ ngoài vào trong.
Nói cách khác, có thể là vì bên ngoài có nguy hiểm gì đó nên đã khiến một nhóm thợ mỏ sợ hãi, không thể không chui vào bên trong đường hầm để chạy trốn, đồng thời cũng chặn lại mọi lối ra.
"Tiểu Ngụy, hãy cẩn thận chút, tôi có cảm giác rằng bên ngoài đường hầm mỏ sẽ nguy hiểm hơn.”
Người đàn ông đầu trọc nhỏ giọng nói.
Ngụy Thành gật đầu, chọn đường hầm mỏ ở chính giữa để bắt đầu đào bới. Hắn nhấc một tảng đá lên, đưa cho Hứa Phi ở phía sau, sau khi ông ta nhận lấy khối đá thì lại đưa cho người thứ ba, mười mấy người cứ lặp đi lặp lại động tác như thế.