Chương 11: Chân lợn thật (2)

Chương 11: Chân lợn thật (2)

Ngụy Thành liếc nhìn cậu ta một cái, chậm rãi lấy túi nước ra từ trong ba lô, đưa cho cậu ta, những người khác chậm rãi nhìn theo. Bất chợt, người phụ nữ cao gầy kia ra tay nhanh như chớp, giật lấy túi nước. Cô ta tu luyện Linh Yến Tâm Pháp, di chuyển cực nhanh. Nhưng lại không nhanh bằng người đàn ông đầu trọc, ông ta tóm lấy đôi chân dài của cô ta, đập mạnh xuống đất. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, hai chân cô ta đã gãy.

Người đàn ông đầu trọc đoạt lại túi nước, trở tay ném cho Trương Dũng, sau đó lộ ra một nụ cười thật thà giản dị vì đã làm việc tốt giúp mọi người.

"A a a, mẹ kiếp cả nhà ông!"

Người phụ nữ cao gầy đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng không dám lớn tiếng kêu to.

Mà từ đầu đến cuối, Ngụy Thành và ông lão Ngô Hoành Vĩ đều không hề nhúc nhích.

Bởi vì hầm mỏ này lớn như vậy, lại có Ngụy Thành với vóc dáng cao lớn đứng chắn, phải ngu ngốc đến cỡ nào mới nghĩ là cướp được túi nước rồi sẽ có thể an toàn rời đi?

Thật ra, Ngụy Thành có nghĩ đến việc Ngô Hoành Vĩ sẽ ra tay cướp đoạt, dù sao Ngô Nhân cũng tu luyện Tử Hà Tâm Pháp. Vậy nên cứ một mực đề phòng ông, nhưng ai ngờ ông ấy vẫn cứ ngồi yên bất động, thật đúng là một lão cáo già, quả là gừng càng già càng cay!

Ai~!

"Tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng sự tin tưởng của mọi người."

Sau khi Trương Dũng bắt được túi nước liền lập tức uống một ngụm, rồi ngồi xuống khoanh chân đả tọa, bắt đầu tu luyện. Chỉ ít phút sau, xung quanh người cậu ta đã tràn ngập luồng khí màu tím, trông vô cùng thần bí. Quả nhiên Tử Hà Tâm Pháp là tâm pháp có tiềm lực phát triển tốt nhất.

Lúc này, bỗng nhiên Ngụy Thành nảy sinh ra chút hối hận. Nếu như trước hắn chọn lựa Tử Hà Tâm Pháp thì dựa vào một thân thịt béo ban đầu của hắn, có phải đã tu luyện thành công rồi không?

Trong hầm mỏ lại trở nên yên tĩnh, quá trình tu luyện của Trương Dũng rất dài. Nội lực Tử Hà vận chuyện một vòng chu thiên cần tốn thời gian mấy tiếng đồng hồ.

Cứ thế mà suy ra, chẳng lẽ lúc trước bọn họ đã tu luyện khoảng một tháng sao?

Nhưng tin tức tốt là, sau khi Trương Dũng uống hết năm ngụm nước lớn thì nội lực Tử Hà trong cơ thể cậu ta đã đạt đến đỉnh cao. Trong nháy mắt đã phá tan cửa ải, chính thức trở thành Võ Giả Tiên Thiên cảnh.

Khi Trương Dũng mở hai mắt ra lần nữa, hầm mỏ vốn tối tăm dường như sáng hơn một chút. Ngụy Thành, Ngô Hoành Vĩ và người đàn ông đầu trọc vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu ta. Ba người như có cảm giác chói mù mắt chó.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều nhận ra rằng, nếu phải đấu một chọi một, chắc chắn họ không phải đối thủ của Trương Dũng.

"Mọi người, chuyện này không thể chần chừ thêm được nữa. Hiện giờ tôi cảm thấy chỉ cần một mình tôi là có thể đánh chết được con nhện yêu kia.”

Trương Dũng thấp giọng cười nói, tiện tay bỏ luôn túi nước còn sót lại ít nhất năm ngụm nước vào trong ngực. Lúc này đây, luồng năng lượng màu tím quanh người cậu ta đang dâng trào, ngay cả nắm đấm cũng toát ra nội lực Tử Hà, thật sự giống như một con mãnh hổ sắp ăn thịt người!

Ông lão Ngô Hoành Vĩ cau mày lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Người đàn ông đầu trọc tên Hứa Phi vẫn nở nụ cười thật thà, trước sau như một.

Người phụ nữ cao gầy trốn ở một góc, dùng nội lực Linh Yến để nối lại hai chân bị gãy của cô ta, đôi mắt chứa đầy thâm độc nhìn về phía bên này. Vì phải chữa trị tổn thương nên cảnh giới Tiên Thiên của cô ta đã sụt giảm.

Chỉ có Ngô Nhân là lộ ra vẻ mặt vui vẻ chúc mừng, cứ như hạnh phúc vì có một người yêu mạnh mẽ.

"Anh Dũng, anh thật lợi hại!"

"Vậy thì đi thôi."

Ngụy Thành cuối cùng cũng gật đầu, Trương Dũng không trả lại cho hắn số nước còn thừa, hắn cũng không thể làm gì được. Bây giờ thì việc gây lục đục nội bộ là vô nghĩa. Quan trọng hơn là phải tìm cách giết chết con nhện yêu đó, cướp được tấm bia đá truyền công kia.

Về phương diện thân thể thì không cần bận tâm. Sau khi trở thành Võ Giả Tiên Thiên cảnh, dù cho có mấy ngày không ăn thì thể lực vẫn dồi dào như cũ. Trừ khi giống như người phụ nữ cao gầy kia, bị thương mà không được chữa trị nên phải tiêu hao nội lực để vết thương lành lại, cảnh giới mới bị rơi xuống.

"Có nên gọi thêm một số người khác hay không?”

Ông lão đột nhiên nhẹ giọng đưa ra đề nghị.

"Không cần, càng có nhiều người thì càng thêm phiền phức, đừng quên chỉ có một tấm bia đá truyền công."

Trương Dũng cười lạnh, tràn đầy tự tin, toàn bộ sợ hãi đều bắt nguồn từ việc không đủ mạnh mẽ.

"Anh Ngụy, anh làm phòng thủ chính. Ông chú đầu trọc hỗ trợ cho anh. Ông lão, ông bọc hậu đằng sau. Còn em gái Ngô Nhân đứng ở bên cạnh nhìn là được rồi, Tôi sẽ xông lên trước, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, qua cửa trong một lần luôn!”