Chương 10: Chân lợn thật (1)

Chương 10: Chân lợn thật (1)

(Chân lợn: Một từ thông dụng trên Internet, đồng âm với cụm từ "nhân vật chính". Ở đây đang cố tình chơi chữ)

Lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, hóa ra những cái móng vuốt đen này đến từ những tảng đá dưới chân họ.

Thì ra, không chỉ có một con quái vật.

Trong hầm mỏ im lặng không một tiếng động, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Mười hai xác chết máu me đầm đìa, trạng thái tử vong thảm không dám nhìn. Cảnh tượng này đã dạy cho những người còn sống sót một bài học kinh hoàng và tuyệt vọng nhất.

Nhưng điều tàn khốc hơn vẫn còn ở phía sau.

Từng đám nhện nhỏ bao vây, kéo thi thể đi. Chúng có vẻ không có xung đột với con quái vật nấp trong đá.

Thế nhưng cũng không có gì chắc chắn rằng chính sự ra đời của đám nhện con này đã làm thức tỉnh con quái vật trong đá. Dù sao trước đó, khi Ngụy Thành và những người khác khai thác quặng thì con quái vật không bị đánh thức.

Tuy nhiên, dù sự thật có ra sao đi chăng nữa thì hiện giờ cũng không có ai dám lớn tiếng nói chuyện.

Trốn ở một nơi sâu trong hầm mỏ, Ngụy Thành vừa cố gắng để cho trái tim đang nhảy lên thình thịch của mình bình tĩnh lại, vừa liều mạng suy nghĩ. Nói thật, khi chứng kiến cảnh Thẩm Thiên Sơn bị giết chết, hắn đã sợ đến mức suýt tè ra quần ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong mười giây. May mắn là con quái vật trong đá không tấn công những mục tiêu im lặng và gần đó cũng không có con nhện con nào. Bằng không, có lẽ giờ này cỏ trên mộ hắn cũng bắt đầu nảy mầm rồi.

Chỉ có thể nói trò chơi là trò chơi, mà hiện thực là hiện thực.

Nhưng mà người với người nếu so sánh thì cũng có chỗ khác nhau. Ngược lại, Trương Dũng lại phản ứng rất nhanh, đầu tiên cậu ta vội bịt miệng Ngô Nhân đang thét chói tai, kéo cô ấy và Ngô Hoành Vĩ qua một bên. Sau đó lại quay đầu kéo tay Ngụy Thành qua, thuận tiện còn kéo luôn hai người cũng đang hoảng sợ vào chỗ trốn.

Mà bây giờ, tiểu mỹ nữ Ngô Nhân đang ngồi yên trong lòng ngực cậu ta run rẩy, không có một chút kháng cự nào.

Chàng trai trẻ này, quả thật là có tiền đồ mà.

"Nếu cứ tiếp tục trốn tránh như vậy thì cũng không phải là biện pháp hay.”

Sau một hồi lâu, Ngụy Thành nhỏ giọng mở miệng nói, giọng của hắn còn hơi khàn khàn. Thật ra hắn không muốn làm người lãnh đạo gì đó, thi thể của Thẩm Thiên Sơn còn chưa lạnh đâu.

Ông lão Ngô Hoành Vĩ cũng có cảnh giới Tiên Thiên thì nhắm mắt ngồi yên, không để ý đến việc cháu gái của mình và Trương Dũng đang có tư thế thân mật quá mức.

Hai người còn lại, một người là người đàn ông trung niên đầu trọc, cũng tu luyện Bàn Sơn Tâm Pháp, vóc người cường tráng khỏe mạnh nhưng lại không nói gì. Khi ánh mắt của Ngụy Thành nhìn sang, ông ta nở một nụ cười hiền lành của người lớn tuổi.

Người khác là một người phụ nữ đeo kích, dáng người cao gầy mảnh khảnh, tu luyện Linh Yến Tâm Pháp. Cô ta ngồi ở một bên, tỏa ra khí thế đề phòng người lạ chớ đến gần. Thỉnh thoảng cô ta sẽ nhìn về phía Trương Dũng, trong ánh mắt lộ ra ba phần chán ghét, bảy phần thẹn quá hóa giận. Đáng tiếc là Trương Dũng không nhìn lại cô ta.

Còn về phần Trương Dũng ?

Tháo, coi như quên đi, đừng nhắc tới nữa, thanh niên trai tráng thần kinh thô, sức khỏe dồi dào. Trong tình cảnh này mà còn bận thân thân thiết thiết với Ngô Nhân được. Đúng là bó tay.

Không ai đáp lại lời của Ngụy Thành, ngay cả ông lão Ngô Hoành Vĩ cũng không muốn phụ họa với hắn.

"Dù gì thì chúng ta cũng nên thử xem thế nào."

Ngụy Thành vẫn như cũ nhẹ giọng nói chuyện. Hắn không muốn chết, hắn phải tự cứu chính bản thân mình. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, dù cho hắn có uống hết nước và ăn hết số bánh bột ngô còn dư thì cũng không thể làm cho nội lực Bàn Sơn trong cơ thể mình đột phá một tầng nữa.

Vậy nên, sự lựa chọn tốt nhất trong tình cảnh này chính là giúp cho Trương Dũng – người tu luyện Tử Hà Tâm Pháp, thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh.

Được quyền chọn lựa ba loại tâm pháp, tương đương với ba loại chức nghiệp, không thể không có lý do nào được.

"Chỗ tôi còn dư lại một phần tư số nước. Trương Dũng, cậu có muốn Tử Hà Tâm Pháp của cậu đột phá đến Tiên Thiên cảnh hay không?”

Câu nói của Ngụy Thành rốt cuộc đã đả động đến mọi người. Ông lão Ngô Hoành Vĩ đang nhắm mắt ngồi yên đã mở bừng mắt ra, nói ánh mắt của ông như điện cũng không phải là miêu tả quá đáng.

Người đàn ông đầu trọc, người phụ nữ cao gầy và cả Trương Dũng đang định ôm eo Ngô Nhân cũng nhìn về phía Ngụy Thành. ,

"Thật sao! Anh Ngụy à, kể từ giờ trở đi, anh chính là anh trai ruột thịt của tôi. Tôi cam đoan chỉ cần một chút xíu nữa là có thể đột phá thành công.”

Trương Dũng vô cùng kích động. ‌