Chương 12: Liệt diễm khắc chế kẻ địch (1)
(Liệt diễm: Ngọn lửa có nhiệt độ cực cao, vô cùng nóng)
Sau khi phân công nhiệm vụ của mỗi người xong, Trương Dũng bỗng nhiên xoay người lại, đá mạnh một phát, đạp gãy đôi chân vừa được chữa lành của người phụ nữ cao gầy.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Quả quyết sát phạt, đây mới là hành động mà chân lợn nên làm.
Tôi, Trương Dũng, mới chính là chân lợn thật, mau mau ôm đùi!
Không bao lâu sau.
Bia đá truyền công phía trước lại lần nữa tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Đám người Ngụy Thành đã đi đến lối vào của đường hầm mỏ chính.
Ở đây không có mùi máu tươi, nhưng khắp nơi trên mặt đất lại giăng đầy mạng nhện, từng lớp từng lớp dày đặc.
Ngụy Thành đi phía trước, đeo ba lô trên lưng, nắm chặt cái cuốc trong tay, tinh thần cảnh giác cao độ. Tuy mấy ngày trước hắn còn sợ chết khiếp đến nỗi suýt tè ra quần, nhưng hôm nay hắn lại rất bình tĩnh. Cho dù hắn biết rõ thằng nhóc Trương Dũng chết tiệt đó không có lòng tốt thì hắn cũng muốn liều mạng một lần. Bởi vì hắn hiểu, có lẽ cơ hội thực sự chỉ có trong một lần duy nhất này.
Hắn cũng không ngu đến mức sẽ lấy tiếp ra hai cái bánh bột ngô mà mình đã cố ý che giấu để đem đi bồi dưỡng cho một Tử Hà Võ Giả Tiên Thiên cảnh không có dã tâm, có thể tình nguyện chết vì hắn.
Khoảng cách với lối vào đường hầm càng ngày càng gần, mạng nhện cũng càng ngày càng nhiều theo. Ngụy Thành không thể không cầm cuốc phá bớt mạng nhện đi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chuyện bị nhiều tơ nhện dính lên người. Loại tơ nhện này quấn quanh trên đùi và chân hắn, cảm giác dinh dính giống như dẫm phải keo 502 siêu dính, cực kỳ khó chịu.
Thậm chí, khi tơ nhện chạm vào da còn mang đến một cảm giác nóng rát như bị bỏng.
Chẳng lẽ tơ nhện này có độc?
Theo bản năng, Ngụy Thành vận chuyển nội lực Bàn Sơn trong cơ thể. Mặc dù trên người không có năng lượng màu tím mạnh mẽ vờn quanh như Trương dũng tu luyện Tử Hà Tâm Pháp. Nhưng cảm giác nóng rát đã nhanh chóng biến mất, mà lượng nội lực bị tiêu hao thì cực kỳ ít ỏi.
Quả nhiên, xét về phương diện phòng ngự này, nội lực Bàn Sơn vẫn có nét độc đáo riêng.
Lối vào hầm mỏ đã càng lúc càng thông thoáng, có thể nhìn thấy không gian rộng lớn như một sân bóng rổ. Tấm bia đá truyền công cao ba mét đang lơ lửng ở ngay chính giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Có một con nhện đen khổng lồ bò lang thang xung quanh đó, khắp nơi trên vách đá và mặt đất đều trải đầy tơ nhện. Không chỉ có thế, còn có mấy trăm con nhện con to bằng cái chậu rửa mặt cũng bò tới bò lui như đang tuần tra
Ngụy Thành nhìn thấy cảnh tượng này thì hết hồn, da đầu hắn thấy tê dại cả lên.
Không giống chút nào, rất khác so với mấy ngày trước.
Cho nên, suy đoán trước đây của vị giám đốc Thẩm kia là hoàn toàn chính xác. Đáng lẽ lúc đó bọn họ nên lấy hết dũng khí, đồng loạt xông lên, nói không chừng có thể giết chết được con nhện yêu này. Nhưng hiện tại, từ năm mươi người lúc ban đầu, giờ đây chỉ còn lại năm người, còn con Boss thì có đến mấy trăm đàn em, gia tăng phạm vi sát thương.
"Làm sao —— làm sao bây giờ? Tôi vẫn còn vợ con ở nhà..."
Ngụy Thành nghe được giọng nói run rẩy của người đàn ông đầu trọc từ sau lưng truyền đến. Ngay cả Trương Dũng đang kiêu căng diễu võ dương oai thì lúc này cũng trầm mặc.
"Không thì, chúng ta tìm thêm một vài người nữa đến hỗ trợ. Hoặc là, tìm một người khác tu luyện Tử Hà Tâm Pháp...”
Trong đầu lão cáo già Ngô Hoành Vĩ đang gẩy gẫy cái bàn tính sắt mà tổ tiên truyền lại. Trên tay Trương Dũng vẫn còn giữ một ít nước, số nước đó hoàn toàn đủ để cho cháu gái Ngô Nhân của ông có thể thăng cấp lên Võ Giả Tiên Thiên cảnh.
Trong một thoát chốc, dường như tâm Trương Dũng đã bị lời nói của ông làm cho lung lay. Suy cho cùng, cậu ta cũng chỉ là một chàng trai trẻ vừa mới học đại học năm nhất, nửa năm trước còn là một học sinh cấp ba bình thường.
"Đàn ông con trai, phải dũng cảm lên chứ..."
Ngụy Thành bỗng nhiên thốt ra một câu, tuy rằng hắn cũng rất sợ hãi, nhưng hắn sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa.
"Giết!"
Cao giọng hô to, Ngụy Thành móc ra từ trong ba lô một khối khoáng thạch có màu đỏ rực, liều lĩnh xông ra ngoài. Thật ra là hắn muốn thử xem, liệu có thể dụ dỗ con quái vật ẩn trong đá xâm nhập vào trong lãnh thổ của nhện yêu này được hay không.
Nếu thực sự không được, vậy hắn sẽ cho nổ khối liệt diễm khoáng thạch có sức công phá như bom này. Cùng lắm thì đồng quy vu tận (hai bên đều chết hết).
Trong tình thế như hiện giờ, hắn chỉ có thể nghĩ ra cách như thế.
Những người khác đều sửng sốt, người đàn ông đầu trọc cũng cắn răng xông ra ngoài. Còn ba người Trương Dũng, ông lão và Ngô Nhân ở phía sau thì câm như hến, thậm chí sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Sợ phát ra chút tiếng động nào sẽ bị con quái vật trong đá tập kích.