Chương 9: Nữ hầu Thanh Nhi.

Năm nữ tử trẻ tuổi đi vào phòng, các nàng dung mạo mặc dù không phải là xuất sắc nhất, nhưng cũng là những mỹ nhân hiếm gặp, các nàng đồng nhất mặc những chiếc váy mỏng bó sát người, khoe ra những đường cong nóng bỏng mỗi người một phong vị.

Trần Tâm để ý nữ hài nhỏ tuổi nhất, điều làm cho cậu vô ngữ đó là nàng ta quá trẻ tuổi tầm mười bốn mười lăm tuổi, cao một mét sáu, khác với bốn nữ tử kia nàng không mặc chiếc váy mỏng mà mặc bộ đồ hầu gái đen trắng, trên cổ đeo một vòng màu trắng, trên đầu đeo trang sức tai thú, hai đầu bíp tóc dài được khoát lên hai bên bả vai, dưới cặp lông mày là một đôi lóng lánh con ngươi, thoả thoả một loly mặc đồ hầu gái.

Cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, nữ hài nhìn sang, thì thấy được một cặp con ngươi xanh thẳm như bầu trời đang dò xét nàng.

Nữ hài hoảng hốt trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lộ ra nụ cười tươi như hoa vẫy vẫy tay chào về phía Trần Tâm.

Lúc này một trung niên mập mạp ăn mặc sang trọng đi tới, đó chính là Trương Hùng lão đi đến trước sân khấu, vẻ mặt ôn hoà nhìn ba người Trần Tâm nói.

" Hoan nghênh ba vị hôm nay tới chơi, tôi là Trương Hùng chủ nhân của ktv hương hồng này, cứ gọi tôi là lão Trương, ông chủ Trương, anh Trương hay bất cứ gì cũng được."

Dừng lại một chút Trương Hùng chỉ tay về hướng năm nữ." Dương thiếu gia anh là khách hàng quen của chỗ chúng tôi, nên tôi sẽ không nói nhiều lời tránh làm phiền nhã hứng của ba vị, các nàng đây là những cô gái tốt nhất ở chỗ chúng tôi xinh đẹp và nóng bỏng nhất, đây là Liễu Linh, Vân Ly, Kỳ Kỳ, My My, còn đây là cặp song sinh Thanh Nhi và Mị Nhi của..."

Trong khi đang nói Trương Hùng nhìn quét qua Thanh Nhi nhưng lại không thấy Mị Nhi ở đâu, lão nhíu mày sắc mặt trở nên có chút trầm xuống.

" Sao vậy lão Trương có chuyện gì xảy ra sao."

Dương Phong thấy sắc mặt của Trương Hùng trở nên kém liền hỏi.

Nghe vậy bỗng sắc mặt của lão Trương Hùng lập tức trở lại hiển hoà như cũ, quay về phía Dương Phong cười trả lời nói.

" Không có gì Dương thiếu chỉ là có chút sai sót, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, được rồi mau đến phục vụ cho mấy ngài đây a, nếu mấy cô không phục vụ thật tốt thì chờ đợi hình phạt là vừa."

" Vâng thưa ông chủ."

Cả năm nữ hài đồng thanh đáp.

Trương hùng an bài cho mấy nữ ngồi vào vị trí, Dương Phong được đưa cho hai nữ là Liễu Linh và Vân Ly, Dương Lâm thì được an bài cho Thanh Nhi cùng với kỳ kỳ, nhưng cậu lại muốn đổi lại My My cho đủ cặp. Trần Tâm cũng chả cảm thấy khó chịu hay gì liền đồng ý lời đề nghị của Dương Lâm, Thanh Nhi liền được an bài ngồi kế bên cậu.

" Chết tiệt Dương Lâm mày ham hố quá lỡ ngày mai, không thể xuống giường nổi thì khỏi đi quái thú rừng rậm đấy."

Trần Tâm cười đùa giỡn nói.

" Không phải...mày nói cái gì đấy tao chỉ.."

Bị nói trúng tâm đen Dương Lâm đỏ mặt ấp a ấp úng phản bác.

My My và Kỳ Kỳ ngồi hai bên ôm tay Dương Lâm, thấy bộ dạng xấu hổ của cậu liền che miệng cười khúc khích, làm cho Dương Lâm càng thêm xấu hổ.

Không tiếp tục để ý tới cậu ta, Trần Tâm nhìn sang Dương Phong đang ôm eo hai nữ cười cười nói nói, trong lúc đó Dương Phong không quên sờ mó thân thể các nàng, một tay nhào nặn cặp thỏ trắng, một tay vuốt ve cặp đùi thon dài.

" Dương Phong anh lần nào đến cũng được tiếp đón long trọng như thế này sao."

Nghe vậy Dương Phong khẽ lắc đầu hai bàn tay vẫn không dừng sờ mó, mặt không đổi sắc trả lời.

" Không đâu, lần đầu anh đến đây khi anh vẫn chưa là thợ săn, dù vậy vì là dị năng giả nên vẫn được tiếp đãi đàng hoàng, nhưng sau khi trở thành thợ săn thì anh được lão Trương Hùng tận tình đón tiếp đấy, nói đúng hơn là lão sẽ tự mình đi đón tiếp bất kỳ người nào, nhưng người đó phải là một kẻ có bối cảnh hoặc là cường giả, hai đứa đều là cường giả nên được tiếp đón long trọng đều là việc hiển nhiên."

Trần Tâm cũng không bất ngờ lắm với câu trả lời này, khi biết thế giới này lấy cường giả làm đầu, thì một người làm ăn muốn tạo tốt quan hệ với một cường giả trong tương lai thì đó là việc bình thường.

Trong lúc đang thầm nghĩ thì cậu có cảm giác chân bị đụng chạm, nhìn lại thì thấy nữ hài mặc đồ hầu gái đang bóp chân cho cậu.

" Em tên là Thanh Nhi đúng không."

Vừa nói Trần Tâm vừa đưa tay vòng qua phần eo thon của Thanh Nhi, kéo một cái ôm nữ hài đặt nàng ngồi lên đùi, hương thơm cơ thể của nữ hài bay vào khoan mũi, Trần Tâm hít sâu một hơi cảm thấy cực kỳ thoải mái, cậu không thèm giả vờ thanh cao hay chính nhân quân tử, vì khi vào đây thì ai cũng biết mày làm gì rồi dù không làm thì nói ai tin.

" A!"

Nữ hài giật mình cảm thấy mình bị một cánh tay hữu lực bắt lấy, sau đó bị ôm vào một lòng ngực rắn chắc, lấy lại tinh thần nữ hài hai tay ôm cổ Trần Tâm, dán sát thân thể của mình vào nam nhân trước mắt.

" Hì hì, tên của người ta đúng là Thanh Nhi đó nha, chủ nhân anh nhớ kỹ thật đó hì hì."

Nữ hài phát ra non nớt âm thanh, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Hơi thở thơm tho của nữ hài phả vào mặt, làm cho nội tâm của Trần Tâm có một chút xôn xao. Cánh tay không tử chủ xiết chặt hơn một tý, cảm nhận cơ thể mềm mại không xương của nữ hài.

" Sao lại gọi anh là chủ nhân, là do quy định nơi này bắt bọn em làm như vậy sao."

Trần Tâm không nhịn được hỏi.

" Không phải đâu, là do ông chủ bảo Thanh Nhi nói vậy, ngày thường Thanh Nhi cùng với Mị Nhi sẽ không được ông chủ cho đi tiếp khách, ông chủ nói là bọn em chỉ có thể đi phục vụ cho những khách quý mà thôi."

Thanh Nhi nhẹ lắc đầu nói.

Trần Tâm cười bàn tay không loạn động, chỉ ôm eo của Thanh Nhi kéo nữ hài sát vào lòng mình.

" Vậy em đã từng phục vụ cho khách hàng nào chưa, à anh không phải cố ý chê bai em đâu, chỉ là tò mò xem đã có gã nào may mắn, được một cô gái xinh đẹp như em phục vụ đầu tiên mà thôi."

Thanh Nhi bím môi sau đó tiếp tục lắc đầu, Trần Tâm hơi bất ngờ vì gã may mắn mà cậu nói chính là bản thân.

" Thanh Nhi vẫn chưa tiếp khách lần nào cả, đây là lần đầu của Thanh Nhi, chủ nhân nếu Thanh Nhi có làm gì sai chỉ mong chủ nhân không ghét bỏ."

" Làm sao có thể chứ Thanh Nhi dễ thương thế này ai lại đành lòng ghét bỏ chứ."

" Hì hì chủ nhân anh thật dẻo miệng đấy nha, không biết đã có bao nhiêu nữ hài bị anh mê hoặc rồi."

Thanh Nhi che miệng cười nũng nịu nói.

" Khà khà nếu anh nói đây là lần đầu anh nói những lời này thì Thanh Nhi có tin không."

" Hừm để Thanh Nhi nghĩ xem."

Thanh Nhi chống cằm giả vờ suy tư, nữ hài không biết hành động này của nàng làm cho Trần Tâm càng muốn đem nàng rời khỏi chốn phong lưu này hơn, vì cậu là một người có tính chiếm hữu khá cao một nữ nhân bị cậu nhận định, nếu như nàng ta không muốn rời khỏi cậu, thì kẻ nào có ý đồ ra tay với nữ nhân đó thì chuẩn bị ăn bành trướng lãnh địa là vừa.

" Đúng rồi a nếu như chủ nhân nói là sự thật thì......thì Thanh Nhi sẽ thưởng cho chủ nhân một nụ hôn a."

Thanh Nhi nói rất dễ dàng nhưng gương mặt đỏ như một quả táo chính mọng đã bán đứng nàng.

Trần Tâm cười khẽ bàn tay lặng lẽ hạ xuống, bắt giữ cặp mông của Thanh Nhi.

" Ư."

" Thật không vậy Thanh Nhi phải thưởng cho anh rồi, vì lời nói của anh đều là sự thật."

Đúng vậy chính là sự thật, kiếp này cậu mới có được ý thức thì thức tỉnh dị năng, vào rừng rậm đánh quái kiếm điểm, rồi còn bị chặn đường cướp bóc, hung hiểm trải qua tới hiện tại nữ nhân mà Trần Tâm tiếp xúc thân mật nhất hiện tại chỉ có Thanh Nhi, còn sau này thì không biết.

Thanh Nhi mặt liền đỏ bừng, cúi đầu xuống ngại ngùng nhìn vào mặt Trần Tâm, hai bàn tay cứ đan vào nhau chứng tỏ nội tâm của nữ hài hiện tại rất hồi hộp.

" Ahhh, chủ nhân muốn hôn mình sao làm sao đây, làm sao đây. Mình biết rằng khi hai chị em bị bán vào đây thì chắc chắn sẽ có ngày phải làm những việc đã được dạy, nhưng mình rất ghét khi phải phục vụ cho một người đàn ông xa lạ nha, bọn họ rất là dơ bẩn và hôi hám, đó là những gì những đàn chị nói với cả hai khi họ phục vụ những gã đó, nhưng...nhưng làm gì có lựa chọn chứ."

" Nhưng mà nam nhân trước mặt này khác với miêu tả của những đàn chị, mình không biết những nam nhân khác giống với anh ta hay không, nhưng khi ở trong lòng ngực của chủ nhân mình lại cảm thấy cực kỳ an toàn và ấm áp, nếu có thể mình chỉ muốn phục vụ một mình chủ nhân mà thôi."

Thanh Nhi nội tâm độc thoại bên ngoài Trần Tâm hoàn toàn không biết gì, chỉ thấy Thanh Nhi cuối đầu gương mặt đỏ bừng, sau đó thay đổi thành miên man, và ước ao một điều gì đó.

Nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Thanh Nhi, Trần Tâm mặc dù không biết nữ hài đã trải qua cái gì, nhưng nếu nàng muốn cậu có thể giải thoát nàng ra khỏi cái lòng giam cơ thể và linh hồn của nữ hài một cách triệt để.

Thanh nhi hai mắt nhắm lại tùy ý bàn tay to lớn vuốt ve đầu mình, hưởng thụ cảm giác ôn nhu và an toàn mà nó mang lại.

Cặp lông mi nhẹ rung, hai mắt nữ hài nhẹ nhàng mở ra, sau đó Thanh Nhi sửng sờ.

" Chủ nhân đôi mắt của chủ nhân đẹp quá, và cũng rất là ôn hoà đó nha."

Thanh Nhi không suy nghĩ thêm gì nữa, chủ động ngồi vào lòng Trần Tâm, hai chân vòng ra phía sau ôm vào hông cậu, đôi tay ôm cổ. Môi thơm hé mở Thanh Nhi đưa ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình ra, chờ đợi chủ nhân thưởng thức.

Không để nữ hài đợi lâu, Trần Tâm nhanh chóng đáp lại, đầu tiên là nhắm nháp chiếc lưỡi đinh hương, sau đó lưỡi của cậu nhanh chóng như một con rắn săn mồi cuốn lấy lưỡi của thanh nhi.

" Ư...ư."

Vì lần đầu hôn môi nên Thanh Nhi vẫn còn vụng về, được Trần Tâm dẫn đạo một lúc thì nữ hài đã có thể hôn hít giỏi hơn một chút.

Thanh Nhi hai mắt mê ly, đầu óc trống rỗng cơ thể mềm nhũn, nếu không tựa vào người của Trần Tâm thì nàng sẽ gã xuống sàn nhà vì không còn chút sức lực nào.

Thấy nữ hài sắp hết hơi Trần Tâm rời môi, khoé miệng của cả hai kéo dài ra một sợi chỉ bọt trắng.

" Phù phù...phù phù...chủ nhân... chủ nhân anh thật là mạnh bạo quá đi, chủ nhân làm cho Thanh Nhi rã rời cả người lun á."

Trần Tâm cười xấu xa, bàn tay cách lớp áo xoa xoa cặp tiểu bạch thỏ của Thanh Nhi, dù chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng cặp thỏ trắng của nữ hài vẫn rất vừa tay, không nhỏ không lớn.

" Ư..ư...chủ nhân...sờ Thanh Nhi có thoải mái sao."

Thanh Nhi phát ra âm thanh rên rỉ, nũng nịu dò hỏi.

" Có chứ rất thoải mái là đằng khác, anh muốn cặp thỏ trắng này chỉ của riêng anh thôi có được không."

Trần Tâm vuốt ve nữ hài, sau đó nói ra một câu làm cho Thanh Nhi khựng lại một chút, cậu đang cho nữ hài một cơ hội nếu như đồng ý, nàng sẽ không còn lo lắng cho mình và chị gái phải làm những việc mà mình không muốn làm nữa.

" Chủ nhân nếu có thể Thanh nhi chỉ muốn phục vụ mỗi mình anh thôi."

Và câu trả lời của Thanh Nhi làm cho cậu có chút vui mừng và hài lòng, bất chợt cậu nhớ ra đều gì đó.

" Thanh Nhi em nói là em còn một người chị song sinh?."

Nghe vậy Thanh Nhi gật đầu, tâm trạng vui vẻ vừa rồi liền biết mất, thay vào đó là sự lo lắng.

" Chủ nhân anh có thể cùng đem chị em theo được sao, chị em chúng em có thể cùng nhau phục vụ anh đấy, chỉ cần."

" Ai da!."

Trần Tâm búng trán nữ hài, làm cho cảm xúc của nàng ổn định lại, ôm Thanh Nhi vào lòng Trần Tâm nói với giọng cực kỳ bá đạo.

" Nói đi hiện tại chị gái của em nơi nào, dù có là ai cũng không thể cản được anh mang người đi."

Hết chương chờ thêm chương.

Ps: viết xong chương này sợ mấy chú CA hốt đi quá, mấy bạn đọc giả đọc xong câu này có thể nhấn tim hay bình luận, hoặc có thể đề cử cho tác giả bớt sợ với.