Chương 8: Ra vào.

Thấy Trần Tâm đồng ý lời mời, Dương Phong cười to vỗ vai cả hai sau đó bắt một chiếc xe, Dương Phong nói cho tài xế nơi cần đến rồi ngồi vào ghế phụ, còn Dương Lâm và Trần Tâm ngồi phía sau.

Trên xe Trần Tâm nhẹ giọng hỏi Dương Lâm.

" Mày biết anh họ mày dẫn tao với mày đi đâu không."

Dương Lâm lắc lắc đầu không xác định trả lời.

" Tao cũng không biết, nhưng chắc là một nơi ăn chơi nào đó đi."

Trần Tâm nghe vậy liền biết thằng này cũng không biết gì, nên không cần thiết hỏi thêm cho tốn nước bọt.

Trên đường đi cả ba bàn luận về vấn đề gia đình, cuộc sống, tương lai sau này." Trần Tâm cậu cũng định tham gia kỳ thi thợ săn sao."

Dương Phong hỏi.

" Đúng vậy, dù sao ưu đãi dành cho thợ săn rất tốt, cấp bậc thợ săn càng cao thì ưu đãi càng thêm hấp dẫn."

Trần Tâm gật đầu trả lời.

" Đúng vậy a dù sao thợ săn là nghề mà dị năng giả nào cũng muốn làm, cơ bản vì ưu đãi và quyền lợi nhiều hơn dị năng giả lang thang, cậu biết không nếu có một người đắc tội thợ săn, thì thợ săn đó có quyền hạ sát mà không bị truy cứu trách nhiệm đấy."

Dương Phong nói.

Nghe tới câu cuối Trần Tâm có đều suy tư, không hổ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, cường giả có quyền định đoạt mạng sống của kẻ yếu, cậu không cảm thấy như vậy là sai hay đúng vì đó là quy luật bất biến của bất cứ thế giới nào.

" Két."

Bỗng dưng chiếc xe dừng lại, Dương Phong quay ra phía sau cười nói.

" Đã đến nơi rồi mau xuống thôi."

Xuống xe trước mặt Trần Tâm xuất hiện một tòa kiến trúc, phía trên có một bản hiệu ghi ktv hương hồng. Khoé miệng giật giật Trần Tâm cuối cùng cũng biết nơi thú vị trong miệng Dương Phong là gì.

Đứng kế bên Dương Lâm cũng không tốt hơn là bao, mặt đen như đáy nồi nhìn Dương Phong bằng ánh mắt quái dị.

Bị hai nam nhân nhìn chằm chằm, Dương Phong có chút ngại ngùng ho hai cái sau đó giải thích.

" Khụ khụ làm gì nhìn anh mày như vậy, dù sao làm nhiệm vụ đi đánh nhau với quái thú mỗi ngày, lần nào cũng mệt mỏi gần chết nên phải có một nơi để giải toả ra chứ, nơi này không tồi đâu mấy chú cứ tin ở anh."

Cả hai cũng chỉ biết đi theo vào trong, đến trước quầy tiếp tân nhân viên nhìn thấy Dương Phong liền nở nụ cười tiếp đón, đương nhiên đây không phải lần đầu anh ta đến đây.

" A Dương thiếu gia hôm nay ngài lại đến chơi sao."

Nhân viên tiếp tân cuối người chào sao đó cười nói.

" Nói nhảm đến đây không chơi thì còn có thể làm gì, mau lên mở cho ta một phòng vip."

" Được rồi xin đợi một chút."

Trong lúc đợi làm thủ tục, một bên Trần Tâm đang quan sát xung quanh, nơi này được trang trí sang trọng những hàng ghế sofa và chậu hoa tươi được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, phía trên được treo những chiếc đèn thủy tinh nhiều màu lấp lánh.

Cậu cũng chẳng xa lạ gì, kiếp trước khi đi làm, không tránh khỏi những dịp giao lưu với đồng nghiệp và cấp trên, và nơi lý tưởng cho việc giao lưu chính là những khu ăn chơi như thế này. Thế nên kiếp này khi đi vào nơi tương tự thì cậu chả có tý cảm giác hồi hộp nào.

Một lúc sau khi hoàn thành thủ tục, một nữ nhân viên dáng người cao gầy, mặc một bộ áo sơ mi váy ngắn bó sát, đeo tất chân màu đen, chân mang cao gót đi tới.

Khoé miệng khi có khi không mỉm cười, đến trước mặt Dương Phong nàng cúi người lễ phép chào, làm cho cả ba nhìn thấy khe sâu của hai đại bạch thỏ đang rủ xuống.

Nàng đưa tay ra hiệu mời đi theo, sau đó cả ba được dẫn đi qua một hành lang, rồi đi vào một thang máy, bên trong không có một cái nút chọn tầng nào cả.

Nhưng khi Trần Tâm nghi hoặc định hỏi thì thấy nữ nhân viên lấy ra một tấm kính trong suốt, kích cỡ giống như một cái điện thoại, thật ra thì nó chính là điện thoại thông minh của thời đại này.

Nữ nhân viên thao tác vài lần thì thang máy bắt đầu di chuyển, cùng lúc này trong một gian phòng, một trung niên nhân có thân hình mập mạp đang ôm một nữ nhân sờ soạng, phía dưới của hắn cũng đang có một nữ nhân khác đang nhấp nhô đầu lên lên xuống xuống, có vẻ như đang làm gì đó.

Hắn chính là ông chủ của ktv hương hồng này, Trương Hùng. Lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

" Cộc cộc cộc."

" Là ai."

Trương Hùng không quay đầu liếc một cái, vẫn tiếp tục làm việc đang dang dở.

" Là tôi thưa ông chủ."

Âm thanh một nam nhân phía ngoài vang lên.

" Có chuyện gì sao."

" Vâng là Dương Phong thiếu gia dẫn theo em họ Dương Lâm và bạn học của cậu ta đến chỗ của chúng ta, vừa rồi đã mở một phòng vip."

Nhân viên nam hồi đáp.

Nghe vậy Trương Hùng nhíu mày hỏi.

" Là hai học sinh vừa thức tỉnh cao cấp dị năng sao."

" Đúng vậy."

Nghe vậy Trương Hùng đứng dậy đẩy hai nữ nhân qua một bên, lấy một chiếc khăn quấn thân dưới lại sau đó đi ra khỏi phòng.

" Đưa ta xem giám sát."

Nhân viên nam cung kính đưa lên tấm bảng màu đen, mở lên Trương Hùng nhìn thấy được đúng là Trần Tâm và Dương Lâm. Vì mái tóc màu trắng của cậu quá dễ gây chú ý.

Xác định đúng người Trương Hùng phân phó phải phục vụ thật tốt phòng này, dù sao kết giao với hai thiên tài sẽ có lợi hơn khi đắc tội cả hai, với lại một trong cả hai có một người là của Dương gia.

Trương Hùng cũng chỉ là một binh cấp tam giai mà thôi, dị năng của lão cũng không phải loại chiến đấu mạnh mẽ gì, nhưng thiên phú làm ăn của lão rất tốt, chỉ vài chục năm đã tạo ra một khu vui chơi giả toả cho những dị năng giả lui tới.

Cũng nhờ kết giao với vài bang phái mà cơ nghiệp của lão vẫn có thể giữ được tới bây giờ mà không bị gì, nhưng lần này khác hẳn hai kẻ có cao cấp dị năng, tiềm năng của họ nếu không chết yểu thì sau này ắt sẽ trở thành một cường giả vương cấp, hoặc có thể bước vào đế cấp huyền thoại.

Đắc tội với hai kẻ như vậy thì chỗ dựa có chắc đến đâu cũng chẳng cản được lửa giận của cường giả vương cấp.

Để nhân viên nam rời đi đưa lệnh xuống, bất chợt Trương Hùng kêu nhân viên nam trở lại sau đó nói.

" Gọi cho Thanh Nhi và Mị Nhi cũng tới."

Nhân viên nam hơi giật mình sau đó chạy nhanh phân phó cho mọi người nhanh chóng làm việc.

" Ai, làm vậy chắc có thể làm hai tên nhóc đó vừa lòng rồi nhỉ, không được mình có lẽ đi chào hỏi một tiếng."

Nói xong Trương Hùng trở về phòng thay đổi trang phục cho sạch sẽ, chuẩn bị tự mình đi bái phỏng.

Trở lại Trần Tâm bên này cả ba người đã được đưa vào phòng vip, bên trong được trang trí xa hoa một hàng sofa trải dài, phía trước là một chiếc bàn dài bằng thủy tinh, đối diện là một sân khấu nhỏ chính giữa có một ống sắt được dựng đứng, một chiếc màn hình to được đặt phía sau.

Phía bên trong có năm cánh cửa, chia ra năm cái phòng riêng để làm gì còn lâu mới nói, bên cạnh là phòng WC riêng của phòng vip.

Trần Tâm trợn trắng mắt, cảm thán độ xa hoa nơi này, không hổ danh là nơi ăn chơi của dị năng giả.

Ngồi xuống sofa Trần Tâm ngồi bắt chéo chân ngửa đầu nhìn nóc nhà, sau đó lấy ra chiếc kính râm đeo vào.

Dương Lâm đang sờ mó lung tung đồ đạt xung quanh thì thấy Trần Tâm lấy kính râm ra đeo, cảm thấy khó hiểu, mà càng khó hiểu thì càng nên hỏi.

" Trần Tâm nơi này đèn đâu có chói mắt đâu tại sao mày lại đeo kính râm."

Một bên Dương Phong cũng thấy nhưng không quan tâm ngồi qua một góc lấy ra điện thoại xem xét gì đó.

Trần Tâm xua tay nhàn nhạt trả lời.

" Mắt tao có thể nhìn xuyên mọi thứ, nên che lại để không nhìn thấy nữa."

Dương Lâm giật mình ánh mắt khó tin, ngón tay run run chỉ vào Trần Tâm nói.

" Mắt mày có thể nhìn xuyên qua quần áo sao, không lẽ mày đã nhìn thấy hết tao rồi."

Nghe vậy Trần Tâm phun ra ngụm nước vừa uống vào.

Ngồi bên cạnh Dương Phong nghe vậy da gà nổi lên toàn thân rùng mình sợ hãi.

" Cút mẹ mày đi ai thèm nhìn mày, lục nhãn của tao không có khả năng đó dù có tao cũng chả thèm nhìn."

" Cốc cốc cốc."

Đang cãi nhau thì âm thanh gõ cửa vang lên, Dương Phong nghe thấy liền đi đến mở cửa, hai nhân viên nam đẩy hai xe thức ăn vào liền rời đi, sau khi hai nhân viên nam rời đi thì có năm thân ảnh khác đi vào trong.

Hết chương chờ thêm chương.

Ps: nay sốt vãi lòng làm tý thuốc ngủ dậy lập tức viết ngay một chương, khổ cái thuốc làm buồn ngủ quá, vừa viết vừa gục nên bút lực hôm nay bị giảm 6 thành công lực rồi, ae thông cảm. Với lại 1 2 chương sau có thể rất là kích thích đấy ^.^, mạnh dạng xin vài đề cử, không thì khoá vip 😈.