Mười phút trước.
" Không cần tôi phải nói nhiều, những vị khách này đều có thân phận không đơn giản, phải phục vụ thật tốt bọn họ các cô có hiểu chưa."
Đứng trước sáu nữ hài lão Trương chắp tay ra sau lưng nói.
" Đã rõ thưa ông chủ."
Sáu nữ hài đồng thanh đáp.
Hài lòng gật gật đầu lão Trương nhìn sang Thanh Nhi và Mị Nhi dặn dò.
" Thanh Nhi, Mị Nhi hai đứa dù còn khá nhỏ, ta tính là một hai năm nữa mới cho hai đứa tiếp xúc với khách hàng, nhưng ba bị này một người là một dị năng giả binh cấp lục tinh, hai người còn lại chính là thiên tài của Xích Long thành năm nay có được dị năng cao cấp, cho nên cả hai phải biểu hiện cho thật tốt."
Thanh Nhi và Mị Nhi nhẹ gật đầu, biểu cảm trên mặt không có gì biến đổi, nhưng trong nội tâm cả hai hiện tại cảm thấy cực kỳ lo âu.
Dặn dò xong xuôi lão Trương nhanh chóng rời đi, để lại một câu nói.
" Chuẩn bị nhanh lên, đừng để bọn họ đợi lâu."
Thanh Nhi nắm chặt lấy cánh tay của Mị Nhi, âm thanh có chút run rẩy nói.
" Chị... chúng ta thực sự phải phục vụ cho những nam nhân xa lạ đó sao."
Mị Nhi nhẹ ôm Thanh Nhi vào lòng, bàn tay vỗ về sau lưng an ủi Thanh Nhi.
" Không sao đâu em gái, đến lúc đó cứ để cho chị làm hết là được, Thanh Nhi cứ ở một bên giả vờ phục vụ là được rồi."
" Nhưng mà chị..."
" Được rồi...không nhưng nhị gì hết, chị là chị gái của em mà, chị gái lo cho em gái là chuyển hiển nhiên."
Mị Nhi xoa xoa đầu Thanh Nhi nói.
" Được rồi nên đi thôi, nếu đến trễ thì sẽ bị ông chủ phạt đấy."
Thanh Nhi nhẹ gật đầu, trong miệng nói nhỏ âm thanh như muỗi đốt, nếu không có thính lực tốt thì sẽ không nghe được.
" Thanh Nhi sẽ không để cho chị gái chịu đựng một mình đâu."
Sau đó hai nữ hài dắt tay đi tới địa chỉ phòng vip, giữa đường Mị Nhi không tự giác sờ soạng khắp người, có lẽ là đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Chết mất Thanh Nhi em đến trước đi, chị phải trở lại phòng lấy đồ thôi, không có thứ đó chúng ta không thể nào phục vụ được."
" Được rồi chị đi mau về mau."
Khoát tay về hướng Thanh Nhi, Mị Nhi nhanh chân chạy đi, đến trước cửa phòng vip Thanh Nhi nhanh chóng tụ họp với các nữ hài khác, đợi một lúc sau thời gian tiến vào trong cũng sắp tới, nhưng Mị Nhi vẫn chưa xuất hiện, điều này làm cho Thanh Nhi có chút bất an.
Cùng lúc này Mị Nhi sau khi lấy đồ xong, rời đi khỏi phòng chạy qua hai hành lang, ngay một góc quẹo phải vì chạy quá nhanh nữ hài đụng phải một người, cú va chạm làm cho Mị Nhi té xuống đất.
Người đó quay lại nhìn người vừa đụng trúng mình, đang muốn bão nổi thì thấy người đã đụng mình là một loly mặc váy nữ hầu, hai mắt hắn ta sáng lên.
Mị Nhi lắc lắc đầu lấy lại tỉnh tảo, nhìn thấy là một nam nhân đứng trước, nữ hài nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
" Xin lỗi khách nhân, do em đang gấp nên không để ý đường, mong anh thông cảm ạ."
Thấy nam nhân không nói gì Mị Nhi xin lỗi thêm tiếng nữa, sau đó muốn lách qua hắn ta rời đi, vì nàng nhìn thấy ánh mắt tham lam của nam nhân, nếu không nhanh chóng rời đi thì nữ hài biết sẽ có chuyện xảy ra.
" Đi đâu đó mỹ nhân, đụng phải anh đây mà chỉ xin lỗi là xong sao, uống với anh một ly rồi phục vụ một đêm nay anh sẽ bỏ qua cho em nha."
Nam nhân bắt lấy cánh tay của Mị Nhi, không cho nữ hài rời đi, Mị Nhi sợ hãi vùng vẫy muốn rút cánh tay ra, nhưng sức nữ nhi yếu đuối của nữ hài làm sao có thể thoát khỏi nam nhân cường tráng.
Mị Nhi đành cầu xin nói.
" Khách nhân không được đâu, em đã được người khác gọi đến trước rồi."
" Hừ mặc kệ hắn ta, ở cái Xuyên Long thành này, không ai mà không cho Đường Ngũ ta đây một bộ mặt."
Đường Ngũ dị năng giả binh cấp ngũ tinh, dù không phải thợ săn nhưng hắn ta có một bang hội, tên là đường môn bên trong hội có hơn 40 thành viên, ở Xuyên Long thành cũng là một thế lực mạnh mẽ, hắn là phó bang chủ của hội anh trai của hắn là đường tam, dị năng giả tướng cấp nhị tinh là một cường giả nhất nhì ở Xuyên Long thành, hắn thực lực không yếu và cũng có bối cảnh nên chẳng thèm để ý mình sẽ đắc tội ai, kể cả ông chủ ktv này, chỉ là một kẻ không có sức chiến đấu cần gì phải sợ.
Hắn ta bắt lại Mị Nhi vác nữ hài lên vai, mặc kệ nữ hài vùng vẫy xin tha, hắn nhẹ bước trở về phòng.
" Khà khà chúng mày xem tao đem được gì về nè."
Đường Ngũ trở về phòng khoe ra chiến tích của mình với đàn em.
" Ô quao, Đường thiếu cậu đem ở đâu trở về một loly dễ thương vậy, nói cho Tùng Khôn tôi biết để bắt thêm một em nào."
Một gã đàn ông râu quai nón hướng Đường Ngũ giơ ngón tay cái nói.
" Đúng rồi phó bang chủ, mau nói xem anh kiếm ở đâu chia sẻ cho anh em với."
Một tên đàn em của Đường Ngũ cũng cười tủm tỉm, hai tay xoa xoa chỉ cần Đường Ngũ nói ra liền chạy đi bắt nữ hài khác.
" Ha ha ha, Tùng Khôn còn bọn mày nữa không cần tỏ ra thèm thuồng như vậy, nàng ta là do đụng vào tao nên mới bắt nàng về phục vụ cho tao, nếu bọn mày muốn chơi đợi tao ăn trước rồi sẽ thưởng cho bọn mày sau."
" Hú hú, phó bang chủ uy vũ."
" Cố lên Đường thiếu chúng tôi đứng ngoài xem ngài làm cho nàng ta dục tiên dục tử a."
Nghe vậy Mị Nhi hốt hoảng dùng hết sức lực giãy dụa, miệng không dừng cầu xin hắn ta thả nàng ra.
Nhìn thấy Mị Nhi vẫn không chiều theo ý mình, Đường Ngũ có chút tức giận, ném nữ hài lên cái bàn chính giữa.
Bị bất ngờ ném đi, Mị Nhi ngã ngửa ra bàn, chiếc váy bị xốc lên giữa bụng, làm chiếc quần lót ren màu trắng lộ ra, cặp đùi thon dài đeo cặp tất chân màu đen quyến rũ, Đường Ngũ liếm liếm môi cuối người nắm chặt hai chân Mị Nhi banh ra.
Đưa miệng vào bướm non, hắn mạnh bạo lè lưỡi liếm láp.
" Ưm...a khác nhân không được...a mau dừng lại đi Mị Nhi...không muốn như vậy a."
Mị Nhi bị bắt lấy hai chân, không thể nào ngồi dậy được, tùy ý cho nam nhân ở dưới liếm bướm non của mình, Mị Nhi hoàn toàn không cảm thấy sướng, chỉ có cảm giác kinh hoàng nữ hài biết nếu không ai đến cứu, có thể bản thân sẽ bị những nam nhân xa lạ này dày xéo.
Liếm lỗ thịt của nữ hài một lúc lâu, tà hỏa của Đường Ngũ đã khó nhịn được, hắn ngồi dậy nắm lấy nữ hầu áo dùng sức kéo ra hai bên.
"—— xoẹt ——"
Nút áo bung ra, dây buộc bị kéo đứt, vốn là che khuất xương quai xanh cổ áo, bị hắn trực tiếp xé ra, cả tay áo cùng một chỗ bị đồng loạt tuột xuống dưới, bộ ngực non nớt lộ ra ngoài không khí.
"A!..quần áo của ta..."
Hai mắt của Mị Nhi đỏ hoe, quần áo mà nữ hài thích nhất đã không còn, nhưng nam nhân vẫn không dừng lại, một tay bóp một bên ngực nhỏ, một tay túm lấy quần lót kéo mạnh.
Mị Nhi hai mắt trừng to nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, nam nhân đưa mặt tới định hôn, nhưng Mị Nhi hai tay che miệng lại liên tục lắc đầu.
" Hừ giả bộ thanh cao cái gì, muốn che đúng không che được bên trên, bên dưới ngươi còn che được sao."
Đường Ngũ kéo xuống quần, một cây côn thịt gân guốc đầy lông lá xuất hiện trước mặt Mị Nhi, nữ hài vô thức một tay che miệng một tay che lại khe thịt của mình.
Nam nhân thấy vậy cũng không toả ra tức giận, mà chỉ đẩy nữ hài nằm ngửa ra, tay bắt lấy tay đang che khe thịt của nữ hài, nhẹ nhàng lấy ra.
" Ha ha để xem ngươi còn thanh cao được nữa không, làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết hừ."
Đặt côn thịt ngay giữa khe thịt của nữ hài, nam nhân mơn trớn trượt lên trượt xuống, chọt quy đầu vào trong nhưng không tiến sâu hơn.
Nhìn sang đám đàn em Đường Ngũ cười nói.
" Chúng mày đoán xem nó còn trinh hay không, người đoán đúng sẽ được chơi kế tiếp."
" Đường thiếu theo kinh nghiệm của tôi chắc chắn là còn."
" Phó bang chủ em cũng nghĩ vậy."
" Đúng đúng."
Đàn em của Đường Ngũ nhìn phó bang chủ của mình thể hiện, liền không nhịn được kéo nữ nhân kế bên mình ra nướng khoai cho đỡ thèm.
Mị Nhi mặt như tro tàn, hai mắt đỏ hoe không ngừng chảy nước mắt, nữ hài cảm nhận được thứ đó đã chạm được vào lớp màn mỏng của mình, chỉ cần nhích vào một chút là sẽ có thể đâm thủng, nữ nhân bỗng dùng hết sức lực muốn đẩy nam nhân ra.
" Không được tôi không muốn...hu hu...dừng lại đi làm ơn xin mấy người."
Không để ý đến lời cầu xin của nữ hài, nam nhân nhấc hông tiến sâu vào khe thịt.
" Khôggggg.........."
Hết chương chờ thêm chương.