Chương 11: Lần đầu hắc thiểm.

" Mày không thấy là, nàng ta không muốn cho mày làm sao."

" Cái gì thằng nào nói đấy."

Đường Ngũ đang chuẩn bị đâm vào, bỗng có một giọng nói xa lạ phía sau vang lên, tức giận vì bị phá đám, hắn quay lại nhìn xem là kẻ nào cả gan dám nói với hắn như vậy.

Nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải là người nào, là là một bàn chân đá tới.

" Ầm."

Đám người trong phòng đang xem Đường Ngũ biểu diễn, thì không hiểu tại sao có một âm thanh xa lạ, sau đó bọn thấy một thanh niên tóc trắng mắt xanh, trên tay mang một tiểu loly mặc váy hầu, giống y như nữ hài nằm trên bàn.

Cả hai từ trong hư không xuất hiện, giống như là dịch chuyển tức thời, sau đó thanh niên đá bay Đường Ngũ dính vào tường.

Lấy lại tinh thần cả đám đứng lên, có những tên vừa nướng khoai vẫn chưa kịp mặc quần, bọn chúng rút ra vũ khí, đao, thương, súng.

Hung thần áp sát giọng nói chứa đầy sát khí quát lớn về phía thanh niên tóc trắng.

" Mày là ai, tại sao lại tấn công phó bang chủ của bọn tao."

Thanh niên này không ai xa lạ, cậu chính là Trần Tâm, khi hỏi về chị gái của Thanh Nhi, nữ hài nói mình cũng biết tại sao chị gái của mình vẫn chưa tới.

Trần Tâm liền cảm thấy không ổn liền sử dụng lục nhãn, bật mức mạnh nhất cậu nhìn xuyên qua những lớp tường dày.

Lập tức cậu phát hiện một một phòng đang có một nam nhân đè một nữ hài dưới thân, nữ hài đó liên tục vùng vẫy chống cự. Trần Tâm không cần hỏi Thanh Nhi vẫn có thể xác định nữ hài đó là chị gái của nàng.

Vì dáng vấp và tuổi tác quá khớp, cả hai là sinh đôi nên tuổi chỉ cách vài giờ, nên nói cả hai giống nhau như đúc cũng không sai.

Không thừa thãi Trần Tâm bắt lấy Thanh Nhi, thuật thức thi triển cậu và Thanh Nhi biến mất trong sự ngỡ ngàng của Dương Lâm và Dương Phong.

Quan sát nữ hài nằm trên bàn, Trần Tâm thở phào." May mắn, không đến muộn."

Thanh Nhi không biết làm sao, đang ở trong phòng cùng chủ nhân, làm sao lại tự nhiên xuất hiện ở một phòng khác thế này. Nhìn ngó xung quanh thấy mấy gã đàn ông, có những gã không mặc quần áo Thanh Nhi la lên một tiếng hai tay che mắt.

Trần Tâm không để ý mấy con khỉ kêu la, đặt Thanh Nhi xuống nói nhỏ bên tay nữ hài.

" Thanh Nhi em mau đến chăm sóc cho chị gái em đi."

Nghe vậy Thanh Nhi lấy tay che mắt xuống, trước mắt không còn là những gã đàn ông xấu xí, mà là chị gái của mình, váy hầu gái của nàng bị xé rách, quần lót cũng không còn, trên ngực in một dấu tay đỏ hồng, hai mắt đẫm lệ đờ đẫn nhìn mình.

" Thanh Nhi làm sao em lại ở đây, là bọn họ bắt em tới sao...hu hu...chị....chị xin lỗi chị làm liên lụy đến em rồi...hu hu."

Nhìn bộ dạng tơi tả của chị gái, Thanh Nhi hai mắt không tự chủ chảy ra hai hàng thanh lệ, nhanh chóng lao tới ôm chằm Mị Nhi.

" Chị, chị làm sao vậy tại sao lại...hu hu...là bọn họ làm sao...Thanh Nhi không sao, chị yên tâm chủ nhân sẽ mang chị em mình rời đi khỏi đây."

Nhìn xem Thanh Nhi khóc thương tâm đến vậy, trong lòng cậu có cảm giác gì đó khó tả nên lời, nói chung là rất khó chịu, đôi lục nhãn loé qua một tia hàn man.

Lấy từ balo ra một hộp tròn ấn vào nút phía trên, hộp tròn đấy bung ra thành một tấm vải trắng, cậu định khoát lên cho Mị Nhi.

Mị Nhi sợ hãi rụt người lại chốn ra sau lưng Thanh Nhi, bàn tay cầm khăn của cậu khựng lại, thấy thế Thanh Nhi nắm tay Mị Nhi nói.

" Chị không sao đâu, chủ nhân không phải người xấu, anh ấy rất là tốt bụng đó nha."

Mị Nhi bĩu môi nếu nam nhân này không xấu sao để cho em gái mình gọi là chủ nhân, chính là thèm thân thể của nàng nên mới làm vậy, nhưng cơ thể không tự chủ để cho Trần Tâm khoát khăn lên người.

" Cảm...cảm ơn anh."

Trần Tâm cười khẽ xoa xoa đầu của nữ hài.

" Yên tâm đi, hiện tại đã không sao rồi, vì sao ư, đương nhiên vì đã có anh ở đây rồi."

Mị Nhi cùng Thanh Nhi cả người chấn động, chỉ là một câu nói bình thường, nhưng khiến cho cả hai có cảm giác an toàn đến kỳ lạ.

Mị Nhi nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Tâm, hai gò má bất chợt nóng lên, cúi gập đầu ngượng ngùng nhìn cậu, Thanh Nhi thì khác ánh mắt khi nhìn về cậu thì ôn nhu như nước, giống như một người vợ khi nhìn chồng của mình.

" Mẹ nó, thằng chó mày xem thường bọn tao à."

Một tên trong số cả bọn không nhịn được, lao đến trên tay cầm thanh đao chém mạnh, một đám người nhưng chỉ một người lao lên, bọn chúng hiện tại không dám manh động.

Trần Tâm bất ngờ xuất hiện, làm cho cả bọn trở tay không kịp, khi chưa xác định được cảnh giới của cậu thì tất cả sẽ không ra tay, chỉ để một người lên dò xét.

Nếu cảnh giới của kẻ này cao hơn, thì cả bọn sẽ nhận sai nói là tên lên trước là kẻ không biết sống chết, tùy cậu xử lý. Ngược lại thì cả bọn sẽ không nói lý lẽ lao vào hội đồng một mình cậu, lấn yếu sợ mạnh đây là phong cách hành động của đường môn, do bang chủ đường tam phổ cập.

Trần Tâm nghiên người né tránh một đao, sau đó một tay cậu nắm chặt cổ tay cầm đao của tên đàn em.

" Rắc."

Âm thanh xương vỡ vang lên rõ ràng trong gian phòng im ắng, vẫn chưa xong tay còn lại của cậu bốc cháy ngọn lửa chú lực, một quyền trực diện lồng ngực tên đàn em.

Lực lượng cực mạnh đánh bay tên đàn em đập vào cửa phòng, không một chút ngăn trở cánh cửa lập tức bay ra cùng hắn ta, văng xa vài mét mới dừng lại trên hành lang.

Phía cuối hành lang Trương Hùng mờ mịt nhìn xem, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Trở lại bên này nhóm người đường môn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xem tên kia sau đó nhìn lại Trần Tâm, ánh sáng từ đèn ngoài hành lang rọi vào.

Bây giờ cả bọn mới nhìn thấy rõ được mặt của cậu, vì trong phòng chỉ có đèn mờ chớp tắt, nên bọn họ chỉ thấy một thanh niên tóc trắng, với lại cả bọn cũng đã uống say nên không nhận ra cậu là đều đương nhiên.

Nhưng sau hành động vừa rồi cả bọn đã tỉnh táo lại chút ít, cộng thêm ánh sáng bên ngoài, nhóm người đường môn hít một hơi khí lạnh.

Gã râu quai nón đi lên phía trước một tí giọng nói hèn mọn hỏi cậu.

" Cậu là Trần Tâm học sinh thức tỉnh dị năng cao cấp năm nay đúng không."

Trần Tâm khẽ cười lạnh mặt không một chút biểu tình nói, nhưng trong giọng nói có chứa một tia sát khí.

" Đúng vậy, thì sao nghe tên tao nên chúng sợ hãi à, nếu sợ hãi thì nên dập đầu tạ lỗi liền đi, vì bọn mày mém làm hại một người chị gái không thể nào quay đầu trở lại được nữa."

Nghe vậy nhóm người đường môn liền cảm thấy tức giận, nhưng không kẻ nào dám lên tiếng, dù sao kẻ này cũng là một cường giả trong tương lai, nếu không chắc chắn đánh giết, hậu quả sẽ rất là khó coi.

Tùng Khôn áp chế lửa giận, nhìn Trần Tâm mỉm cười nói." Là như vậy, việc này chỉ là hiểu lầm, phó bang chủ của chúng tôi chỉ là yêu mến cái đẹp, chỉ là ngài ấy bắt nhầm người của cậu đây thôi, với lại cậu cũng đã đánh phó bang chủ của chúng tôi rồi, nên việc này dừng lại ở đây được không, nếu như làm căng quá thì đối với cậu và với bọn tôi cũng không có chỗ lợi gì."

" Ha ha...ha ha ha ha ha ha."

Trần Tâm giận quá thành cười, nếu như cậu đến trễ một chút nữa thôi, chị gái của Thanh Nhi có thể bị ám ảnh tâm lý cả một đời, Trần Tâm không đứng trên điểm cao đạo đức để chỉ trích nhóm người này làm là sai, nhưng Thanh Nhi và Mị Nhi là người của cậu nên lấy lại công bằng cho Mị Nhi là chuyện bình thường.

Lúc này Đường Ngũ tỉnh táo trở lại, những gì Tùng Khôn vừa nói cậu cũng nghe được, mặc dù biết được Trần Tâm là cao cấp dị năng giả, nhưng xưa nay hắn ta hống hách đã quen làm sao chịu được sỉ nhục này.

" Đi con mẹ nó thiên tài, thằng nhóc này mới là học đồ mà thôi, lên tất cả mau lên chưa đạt đến binh cấp xem nó có thể làm được gì, thiên tài chưa trưởng thành thì chưa phải là cường giả, giết nó xong thì sẽ chẳng có gì xảy ra."

Nghe được lời nói của phó bang chủ, những thành đường môn cảm thấy có lý, ánh mắt nhìn Trần Tâm không còn e dè sợ hãi nữa, mà là ánh mắt của thú dữ khi nhìn thấy con mồi.

Trần Tâm khoé miệng dãn ra, tùy ý ngoắc ngoắc tay về phía đám người, đám người bộc phát linh lực trên tay vũ khí hướng về Trần Tâm đánh tới.

Bọn họ không một kẻ nào có dị năng chiến đấu, chỉ có thể dùng linh lực thể lực và vũ khí bình thường chiến đấu. Duy nhất kẻ có dị năng chiến đấu chính là Đường Ngũ, nhưng hắn chỉ đứng phía sau cười đắc ý, cứ như là đã ăn chắc Trần Tâm rồi.

" Vớ vẩn."

" Phốc phốc phốc phốc."

Những đạo trảm kích vô hình tất chuẩn sát chém vào người bọn họ, Trần Tâm điều chỉnh cường độ trảm kích ở mức bị thương nặng, chứ không giết chết vì trong thành có điều luật là không giết người ở trong thành, ngoại trừ thợ săn.

" Chỉ còn mỗi mình mày thôi, kẻ đầu sỏ."

Đường Ngũ sau lưng phát lạnh, nhìn đàn em nằm la liệt trên sàn nhà, những vết chém sâu tới tận xương, nó trải dài khắp người làm cho hắn ta rùng mình.

Nhìn về phía Trần Tâm cũng không còn khinh thị như trước, cứ ngỡ là đám đàn em của mình có thể dễ dàng cầm xuống tên thiên tài này, ai ngờ rằng tên này khó nhai đến vậy.

" Cạch cạch cạch."

Tiếng bước chân của Trần Tâm dần lại gần, Đường Ngũ rất nhanh từ suy nghĩ miên man thoát ra, nhìn thiếu niên trẻ tuổi hơn mình đứng trước mặt.

" Ha ha bình tĩnh, bình tĩnh khi nãy tôi chỉ nói chơi thôi, ai ngờ đàn em của tôi tin là thật cho nên."

" Cho nên không cần đánh nữa phải không."

Trần Tâm tùy tiện nói.

" Đúng đúng, chính là như vậy."

Đường Ngũ gật đầu lia lịa nói.

Trần Tâm quay lại sau lưng, nhìn xem hai nữ hài vẫn còn đang xem mình, cậu nở một nụ cười.

Đường Ngũ thấy Trần Tâm quay đầu lại, trong mắt hắn cậu hiện tại sơ hở đầy phần, chỉ cần đánh lén thành công thì, không chậm chạm một giây Đường Ngũ liền kích hoạt dị năng.

Trên bàn tay xuất hiện một lớp đất đá bao phủ bàn tay hắn lại, sau đó lớp đất hoá thành một thanh chùy gai, nhắm chuẩn đầu Trần Tâm đập xuống.

Hai nữ hài đứng đối diện có thể nhìn thấy, liền hét lên nhắc nhở, chùy gai chỉ cách một chút thôi là có thể đập vào đầu Trần Tâm, khoé miệng của Đường Ngũ giương lên trong lòng khinh thường nói.

" Thiên tài thì thế nào, dù có là thiên tài cũng sẽ chết dưới tay tao thôi hừ."

Nhưng việc làm cho Đường Ngũ mất bình tĩnh đó là khi chùy gai gần chạm vào Trần Tâm, thì có một rào cản vô hình chặn lại chùy gai không cho nó tiếp tục tiến đến.

" Để tao nói cho mày một bí mật, đó là tao luôn luôn giữ sự bình tĩnh, nhưng khi tao mà mất đi sự bình tĩnh đó, thì tất cả bọn mày, không một ai có thể toàn vẹn mà khời đi khỏi đây, cho nên mày nên mày cảm thấy may mắn đi, vì tao hiện tại tao rất bình tĩnh đấy."

Trong ánh mắt trợn tròn của Đường Ngũ, Trần Tâm siết chặt nắm tay, chú lực bùng phát, cậu tung một quyền vào giữa lòng ngực của hắn, khi quyền đấy tiếp xúc với lòng ngực của Đường Ngũ, những tia sấm chớp màu đen loé sáng, biến động không gian làm cho lực quyền của Trần Tâm phát huy mạnh hơn gấp 2,5 lần.

" Hắc thiểm lần đầu thành công."

Hết chương chờ thêm chương.