" Ô ô ô."
Bạch Vũ phát ra âm thanh kỳ lạ, hắn cố gắng vùng vẫy thoát đi, hai tay đánh loạn lung tung, muốn nắm lấy chân Trần Tâm nhưng không thể vì khoản cách của hai người đã bị ngăn cách bởi vô hạn.
" Trần Tâm nhẹ tay thôi, tên này mà chết thì mày sẽ gặp rắc rối to đấy."
Dương Lâm một bên thấy vậy lo lắng nói, cậu không lo lắng cho sống chết của tên Bạch Vũ này, cậu chỉ sợ Trần Tâm quá tay cho hắn đi gặp ông bà sớm, thì người của Bạch gia sẽ không bỏ qua cho cậu.
" He he, yên tâm yên tâm không chết được, với lại để cho hắn ta chết dễ dàng như vậy thì không thú vị tí nào."
Nghe vậy dưới chân Trần Tâm, Bạch Vũ càng thêm ra sức vùng vẫy nhưng không một chút tác dụng.
Một bên Tô Sâm muốn lên cứu ra chủ nhân của mình, nhưng hắn ta lại sợ hãi thực lực của Trần Tâm nên cứ mãi chần chừ do dự.
" Dừng tay."
Lúc này một đám ba người từ xa chạy đến, trên người bọn họ đồng nhất ăn mặt đồng phục bảo an, hai nam một nữ.
Một người trong số họ đi ra, quan sát đám người Trần Tâm sau đó nói.
" Tất cả mau lập tức dừng tay, nơi đây là trụ sở công hội thợ săn, không được phép ra tay động thủ, nếu không chúng tôi có quyền tước đoạt quyền tham gia kỳ thi thợ săn của các cậu."
Thấy vậy Trần Tâm đành thu hồi bàn chân, sau đó đá một cước khiến cho Bạch Vũ lại lăn vài vòng.
" Khụ khụ khụ."
Bạch Vũ ho kịch liệt, ánh mắt oán độc nhìn Trần Tâm.
Trần Tâm cũng không chịu nhường nhịn, trừng mắt nhìn lại hắn ta. Thấy vậy Bạch Vũ liền sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
Tô Sâm đi đến đỡ dậy hắn ta sau đó rời đi, Bạch Vũ hai tay nắm chặt, móng tay gần như đâm vào trong thịt, hai mắt xích hồng trong lòng căm hận Trần Tâm đến tận xương tủy.
" Trần Tâm, tao nhớ mày rồi, đợi đấy tao sẽ khiến cho mày biết thế nào sống không bằng chết."
Quay sang Tô Sâm nói khẽ vào tai của hắn, nhưng Bạch Vũ sẽ không hề biết rằng khi hắn ta nói với Tô Sâm, thì lúc đó cả hai đi ngang qua Cơ Diễm An, lời của Bạch Vũ hoàn toàn bị nàng nghe hết.
Sau khi nói xong Bạch Vũ mới phát hiện ra nàng ở đó, biết được Cơ Diễm An nhìn thấy toàn bộ, quá mức xấu hổ hắn nhanh chóng rời đi không dám nhìn thẳng nàng, trong lòng lại gia tăng căm thù với Trần Tâm.
Thấy tình hình dịu xuống, ba người bảo an cảnh báo vài lời sau đó liền rời đi.
" Chỉ còn hai giờ là kỳ thi sẽ bắt đầu, từ giờ ai còn làm trái quy tắc mà đánh nhau tại đây, chúng tôi sẽ lập tức khai trừ kẻ đó, được rồi số 7 số 8 chúng ta đi."
" Rõ, thưa đội trưởng."
Nhìn ba người rời đi, Trần Tâm khoé miệng vừa nhếch, không còn kẻ nào không có não đến gây sự với cậu, nhàm chán trong thời gian chờ đợi, cậu ngồi tán gẫu với bạn mình Dương Lâm.
Đột nhiên Trần Tâm ngửi được một mùi hương dịu nhẹ bên cạnh, xoay đầu nhìn thì thấy được một cô nàng có mái tóc đỏ rực, ánh mắt tò mò nhìn Trần Tâm.
" Ách, Cơ đại mỹ nữ tại sao cậu lại ở đây."
Dương Lâm giật mình hỏi.
Trần Tâm cũng hơi bất ngờ, nhưng cậu chọn giữ im lặng, dù sao sự việc vừa rồi cũng do nàng mà ra.
" Tại sao tôi không thể ngồi ở đây."
Cơ Diễm An gương mặt xụ xuống, ánh mắt không có ý tốt nhìn Dương Lâm.
" Không, không, không, cứ tự nhiên ha ha Trần Tâm mày ở đây trò chuyện với nàng đi, tao qua kia mua một chút nước giải khát."
Dương Lâm dưới khí thế bá đạo của Cơ Diễm An, cậu ta khuất nhục đầu hàng đánh trống lui binh, không đợi Trần Tâm nói ra liền tìm cớ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Lâm chạy đi, sau đó nhìn lại Cơ Diễm An, nội tâm đánh giá khí tức của nàng ta.
" Rất lớn, tròn, và rất đàn hồi, không đúng mẹ nó lại là thằng tác giả nhét chữ vào mồm, khụ khụ khí tức của nàng rất mạnh, tầm phải binh cấp bát tinh, không hổ là thiên phú của chiến cấp dị năng."
Trần Tâm gật gù trong lòng khen ngợi.
" Trần Tâm, Trần Tâm."
Cơ Diễm An thấy cậu ta nhìn mình sau đó bất động, không hiểu tại sao liền nhìn theo ánh mắt của cậu ta nhìn lại.
Nhưng khi nàng nhìn thấy thứ mà Trần Tâm nhìn, chính là quả đồi núi mà nàng tự hào, bất chợt gương mặt có chút phiếm hồng, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
" Nhìn đâu đó tên háo sắc."
Lời của nàng ta làm cho cậu tỉnh hồn lại, mặt không biểu tình, cặp mắt rời đi không tiếp tục nhìn, vừa rồi cậu suy nghĩ làm sao leo núi mà không bị té chết.
" Không có nhìn gì cả, tôi chỉ đang đánh giá mực độ linh lực của cậu thôi."
" Ồ, thế cậu nhìn ra được gì không nha."
Nghe Trần Tâm nói nàng lập tức thấy hứng thú, về chuyện vừa rồi cậu ta định leo núi của nàng đã bị vứt ra sau đầu.
" Ừm, cậu bây giờ là binh cấp bát tinh cảnh giới đúng không."
Trần Tâm nói.
" Hả làm sao cậu biết."
Cơ Diễm An sững sốt, sau đó nhanh trí toả ra tinh thần lực dò xét Trần Tâm.
" Kỳ lạ làm sao tôi không cảm nhận được cảnh giới của cậu, không lẽ Trần Tâm cậu đã đạt tới cửu tinh rồi sao."
Nàng khiếp sợ nhìn cậu, dù sao dị năng của nàng chính là chiến cấp, cao hơn Trần Tâm một bậc, và tài nguyên tu luyện của nàng được Cơ gia cung cấp, nên trong vòng một tháng nàng đã đạt đến bát tinh, nhưng vẫn không bằng cậu ta, điều này càng khiến cho nàng thêm tò mò về cậu.
" Suỵt, chỉ là may mắn mà thôi, cậu đừng đồn cho người khác đấy nha."
Cơ Diễm An bĩu môi, may mắn ai may mắn đến mức trong một tháng sắp thăng lên một đại cảnh giới, nhưng Trần Tâm không nói thì nàng cũng không thèm hỏi, nàng cũng có kiêu ngạo của riêng nàng.
" Đúng rồi làm sao cậu với tên Bạch Vũ đó lại đánh nhau vậy."
Trần Tâm ánh mắt quái dị nhìn nàng, sau đó nói rõ ràng nguyên nhân mọi chuyện cho nàng.
Nghe xong Cơ Diễm An có chút ngượng ngùng, thay đổi sắc mặt cười hì hì nói.
" Hì hì, xin lỗi nha tôi không biết tên đó chỉ vì vài câu nói đùa mà gây sự với cậu, để đền bù tôi sẽ nói cho cậu một tình báo mà vừa rồi tôi nghe được."
Trần Tâm nghi hoặc, không biết nàng ta trong hồ lô muốn bán cái gì.
" Bạch Vũ hắn ta đang muốn điều tra thông tin về gia đình của cậu."
Nghe vậy Trần Tâm sắc mặt lập tức lạnh xuống, trong đôi con ngươi loé qua một tia sát khí.
" Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà tôi có thể tránh đi vài rắc rối không đáng có, nếu có cơ hội tôi sẽ giải quyết đi thứ làm cậu phiền lòng."
Cơ Diễm An khẽ giật mình, lời này của cậu ta là có ý tứ khi nào có cơ hội sẽ làm cho tên Bạch Vũ bốc hơi à. Nàng cười nhẹ nhàng sau đó không kìm chế được cười ha ha lên, bờ vai rung rẩy làm cho cặp núi lung lay sắp đổ.
" Ha ha, tôi thật mong chờ đó nha."
Cơ Diễm An lau đi khoé mắt nước mắt, cười nói với cậu.
" Yên tâm ngày đó sẽ không xa."
" Kính cong, kỳ thi thợ săn còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, những tuyển thủ dự thi xin nhanh chóng đi đến sân bay, nhắc lại kỳ thi thợ săn sắp sửa bắt đầu, những tuyển thủ dự thi nhanh chóng đi đến sân bay chờ sắp xếp."
Một giọng nói từ loa phát thanh vang lên, lập tức hàng người đông đúc hàng dài di chuyển đến sân bay, Trần Tâm cùng Cơ Diễm An cùng nhau đi đến mục tiêu cần đến.
Trần Tâm không phát hiện Dương Lâm, nhưng cậu không lo lắng, nghĩ rằng cậu ta đã nghe được thông báo sau đó đi tới, sự thật cũng là như vậy, cả hai hiện tại chỉ cách nhau hơn 100m.
Đến nơi Trần Tâm chỉ nhìn thấy đây là một bãi sân bay rộng đến vài chục km, trên sân hiện tại đang đậu ba chiếc phi cơ vận chuyển màu đen khổng lồ.
Tổng thể hình hộp, không có động cơ cánh quạt như trực thăng, hay máy bay phản lực, thân phi cơ không một kẻ hở, giống như một khối tạo thành, phía sau mở ra một cánh cửa cho người đi lên.
Trần Tâm được sắp xếp ngồi ở phi cơ số 2, trùng hợp Cơ Diễm An nàng cũng ở đây và cũng ngồi kế bên cậu.
" Kính cong, tất cả đã sẵn sàng hoàn tất, kỳ thi thợ săn sẽ bắt đầu sau khi phi cơ cất cánh, luật rất đơn giản trên cổ tay mọi người được chúng tôi phát ra có tác dụng tính điểm, và cũng có thể đưa ra tính hiệu cầu cứu, nhưng khi sử dụng tính năng đó, người đấy sẽ mất đi tư cách tham gia kỳ thi, sau đó các bạn sẽ được đưa đến một nơi nuôi nhốt quái thú của công hội thợ săn, ai tích nhiều điểm nhất thì người đó sẽ đạt hạng cao nhất, tiêu chuẩn thi đậu trở thành thợ săn là đạt đến 10000 điểm, kỳ thi sẽ kết thúc sau một ngày, chúc các bạn may mắn."
" Vù vù vù."
Vừa nói xong phi cơ lập tức bay lên, vụt một cái cả ba phi cơ liền không còn thấy bóng dáng.
Hết chương chờ thêm chương.