Chương 17: Nhẹ nhàng trấn áp.

" Bạch Vũ thiếu gia, ngài...ngài có sao không."

Tô Sâm nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói rung rung ánh mắt sợ hãi, nhìn thảm trạng của Bạch Vũ, hắn trong lòng phát lạnh.

" May mắn thật, nếu không phải thiếu gia không đến tiếp lời, mà cứ để mình nói tiếp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Những lời này Tô Sâm làm sao dám nói ra ngoài, cũng chỉ có thể trong lòng nghĩ đến.

Che lại phần tai đang rỉ máu của mình, bên trong ánh mắt của Bạch Vũ có sự sợ hãi và sự phẫn nộ, sợ hãi vì đòn đấy hắn hoàn toàn không hề phát hiện được, phẫn nộ vì kẻ này dám tấn công mình.

" Mày dám công kích tao, thằng khốn mày biết tao là ai không hả."

Bạch Vũ gào thét quát.

" Mày là ai, có quan trọng lắm sao, cậu ấm?."

Trần Tâm nhàn nhạt nói.

Nghe vậy Bạch Vũ liền không giữ được bình tĩnh, hắn ta hoàn toàn bạo nộ, phải biết từ khi có được cao cấp dị năng bản thân Bạch Vũ chưa từng gặp phải nhục nhã như vậy.

Khí tức trên người Bạch Vũ lập tức thay đổi, dồi dào linh lực tuông ra bao phủ hắn ta, không khí xung quanh bên trong bán kính 100m lập tức lạnh xuống.

Bàn tay Bạch Vũ bông tuyết hội tụ, hoá thành một thanh trường thương trắng bạc.

" Há, lạnh quá đây là dị năng băng hệ sao, khí thế thật là đáng sợ."

Một ăn dưa quần chúng cảm thán.

Nhưng những người có kinh nghiệm dày dặn, họ phát hiện ra điều gì đó không đúng.

" Khí tức này, hắn là binh cấp lục tinh, không ngờ tên Bạch Vũ này chỉ trong vòng một tháng đã đạt đến binh cấp lục tinh rồi, tốc độ thăng cảnh giới này, không hổ là cao cấp dị năng a, người so với người tức chết người."

" Còn phải nói, dù sao tên Bạch Vũ này cũng là đại thiếu gia của Bạch gia, có nhiều tài nguyên tu luyện thì thăng cấp nhanh là chuyện bình thường thôi."

" Há tôi nói thằng nhóc tóc trắng này cũng là cao cấp dị năng đi, gia cảnh của hắn hẳn không bằng tên Bạch Vũ này, với tài nguyên tu luyện của hắn không có nhiều, e rằng tên nhóc này thua chắc rồi."

Bỏ mặc lời bàn tán xôn xao của quần chúng ăn dưa, trở lại phía Trần Tâm, cậu đưa tay chặn lại Dương Lâm đang muốn xông lên động thủ.

Sắc mặt của cậu vẫn không biến hoá, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Bạch Vũ.

" Hừ để tao nói cho mày biết, dị năng của tao là Băng tuyết, cao cấp dị năng và cũng là một binh cấp dị năng giả đấy, nhìn cho kỹ tao sẽ làm cho mày hối hận khi đắc tội với tao."

Nói xong Bạch Vũ mũi thương trực chỉ Trần Tâm, nhanh như thiểm điện hướng đầu cậu đâm tới.

" Ha ha ha, đây là cái kết của kẻ dám đắc tội tao, chết đi!."

Trần Tâm lười nhác duy chuyển tránh né, cậu đứng im hai tay đút túi vẻ mặt không thèm để ý, cứ mặc cho mũi thương sắc nhọn lạnh lẽo đang đâm tới.

Thấy vậy Bạch Vũ cảm thấy bị khinh thường, trong cơn phẫn nộ hắn gia tăng thêm nguồn linh lực cho vào trường thương, làm cho trường thương vốn dĩ sắc bén giờ đây càng thêm nguy hiểm.

Những quần chúng ăn dưa nín thở nhìn xem, bọn họ đa phần nghĩ rằng Trần Tâm quá sợ hãi nên mới không thể tránh né, Cơ Diễm An đang ở một bên khác thì nhìn thấy động tĩnh bên này, không để ý cũng không được, vì động tĩnh quá lớn còn có dao động linh lực, tò mò đi đến xem thì thấy hai người đang chiến đấu.

Trùng hợp là những người này nàng điều quen biết, một người là Bạch Vũ kẻ cứ theo đuôi liếm chó nàng mãi, dù cho nàng đã cự tuyệt nhưng hắn ta cứ như đĩa bu chân, đuổi mãi không đi, nếu hắn ta không phải người Bạch gia, nàng một tay hạ xuống là chụp chết tên đáng ghét này rồi.

Còn một người là bạn học chung trường, lúc ấy khi đến phòng hiệu trưởng, cả hai có chào hỏi qua một hai.

" Kỳ lạ sao hai người này lại đánh nhau rồi, hừm để xem trước cái đã, nếu như bạn học Trần Tâm không đánh lại, lúc đó mình đứng ra ngăn cản cũng không muộn."

Cơ Diễm An chống cằm suy tư, nàng không rõ vì sao cả hai lại đánh nhau rồi.

Nếu Trần Tâm nghe được lời này, không biết cảm nghĩ của cậu sẽ là như thế nào.

" Mỹ nữ, hồng nhan hoạ thủy chỉ nàng chỉ có đúng chứ không sai."

.................

Trở lại hiện tại, mũi thương băng lãnh của Bạch Vũ chỉ cách đầu Trần Tâm chỉ trong ngang tất, trong lúc mọi người nghĩ rằng đầu của Trần Tâm sẽ đâm thủng thì chuyện kỳ lạ xảy ra.

Mũi thương của Bạch Vũ chỉ cách Trần Tâm 10cm, nhưng chuyện không thể giải ở đây là Bạch Vũ đã dùng hết sức nhưng mũi thương vẫn chậm chạm không chạm tới Trần Tâm.

" Hít hà, phòng ngự thật là mạnh, vậy mà có thể ngăn cản một toàn toàn lực của một binh cấp lục tinh."

Một ăn dưa quần chúng nói, những người khác cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

Cơ Diễm An hạ cánh tay xuống, khi nãy nàng vừa định lao đến giải cứu Trần Tâm, nhưng hiện tại đã không sao, vậy thì không còn việc của nàng rồi.

" Tại sao chứ, tại sao tao không thể đâm xuyên lớp phòng ngự này."

Bạch Vũ không tin vào mắt mình, linh lực như không cần giữ lại liên tục ào ào tuông ra.

Trần Tâm cười lạnh, một tháng trước cậu vẫn còn sẽ e ngại đòn này, nhưng hiện tại không nói cách biệt cảnh giới, nguồn linh lực của cậu dồi dào hơn Bạch Vũ, cho nên không có chuyện gián đoạn chuyển đổi chú lực.

" Mày lề mề quá đấy, cậu ấm."

" Cái gì!."

Nói xong Trần Tâm đưa tay nắm chặt cán thương, Bạch Vũ thấy vậy lập tức rút lại, nhưng khi hắn ta muốn rút lại đầu thương, những nhát chém vô hình phân rã băng thương ra làm từng khúc.

Hiện tại trong tay Bạch Vũ chỉ cầm một đoạn thương còn lại, vẻ mặt mộng bức nhìn xem đoạn còn lại trong tay.

" Bạch Vũ thiếu gia cẩn thận!"

Lời cảnh báo của Tô Sâm vang lên bên tai, nhưng chưa kịp phản ứng, Bạch Vũ liền ăn một đá ngay bụng.

Sau khi tiện tay tách rời vũ khí của hắn ta, Trần Tâm xoay người tung một cú đá ngang được bọc chú lực vào người Bạch Vũ.

" Phốc."

Bị ăn một cước trực diện, cả người Bạch Vũ bị đá bay ra xa, tạo ra một vòng cong parabol tuyệt đẹp, trên không hắn ta phun ra một ngụm lão huyết.

Chưa hết trong lòng bàn tay Trần Tâm, một gợn sóng không gian hiện lên, đang trên không trung Bạch Vũ tự nhiên dừng lại, lập tức như bị một thứ gì đó kéo đi bay về chỗ Trần Tâm đang đứng.

Gần đến nơi Trần Tâm triệt tiêu lực hút, Bạch Vũ theo quán tính đập xuống mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại, trùng hợp lại nằm ở ngay dưới chân cậu.

" Khụ khụ khụ, thằng khốn mày dám."

Bạch Vũ ánh mắt oán độc nhìn cậu.

Trần Tâm cười khẩy, giơ chân ấn xuống lòng ngực của hắn.

Lòng bàn chân và lòng ngực được ngăn cách bởi vô hạn, Trần Tâm gia tăng chú lực mở rộng vô hạn, sắc mặt của Bạch Vũ đỏ lên, không phải do ngượng ngùng mà do lực ép khiến cho hắn ta không thở được.

Hết chương chờ thêm chương.