Chương 14: Tiến cấp: binh cấp ngũ tinh

Không gian phòng nội tràn ngập không khí kiều diễm, gậy thịt được hai tiểu xà quấn lấy, Trần Tâm chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như hôm nay.

Hai nữ hài dù lần đầu làm vậy, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã xem heo chạy, những thước phim và sách ảnh được cung cấp cho cả hai tìm hiểu.

Nên không xảy ra chuyện hai nàng không biết làm sao hành sự, miệng nhỏ Thanh Nhi ngập chặt, đầu lưỡi cuốn lấy quy đầu khuấy đều, Mị Nhi không chịu kém cạnh, đầu lưỡi như tiểu xà quấn quýt thân gậy thịt, liếm láp từ trên xuống dưới, đôi lúc ngập vào hai viên bi tròn nhấm nháp.

Gấp đôi bạo kích, Trần Tâm sau mười phút cũng chịu đầu hàng, gậy thịt co giật, Thanh Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị lấp đầy khoan miệng, cố nén cảm giác khó chịu, nữ hài khó khăn nuốt hết tinh hoa của Trần Tâm phóng xuất.

" Chủ nhân...ha...ha...anh xuất ra nhiều quá đó, nhưng mà Thanh Nhi nuốt hết rồi, chủ nhân thấy Thanh Nhi giỏi không á." Vừa nói Thanh Nhi vừa lè lưỡi ra cho Trần Tâm xem xét.

Chùi đi chất lỏng tồn đọng còn trên khoé miệng Thanh Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu nữ hài, Trần Tâm anh mắt ôn nhu nhìn xem hai nàng.

Thanh Nhi hoạt bát vui tươi, Mị Nhi dịu dàng e thẹn, cậu biết cả hai đang cố gắng thỏa mãn lấy lòng của mình, vì hai nữ hài sợ sẽ có ngày cậu không còn yêu thích các nàng, sợ hãi bị vứt bỏ, nếu chuyện đó xảy ra, hai nàng sẽ không biết phải làm sao có thể tiếp tục sống sót.

Dù biết rõ nhưng Trần Tâm cũng không giải thích hay cam đoan gì cả, vì hứa càng nhiều thất hứa càng nhiều, thời gian sẽ chứng minh cậu không phải là kẻ có mới nới cũ.

" Giỏi, Thanh Nhi là giỏi nhất."

" Hì...hì...nếu vậy chủ nhân khen thưởng cho Thanh Nhi đi."

Nói xong Thanh Nhi vén váy mỏng lên, lộ ra phần mu lán mịn không một sợi lông, trượt xuống phía dưới là một hạt le nhỏ nhắn, khe thịt ẩm ướt do hứng tình đưa tới.

Một bên Mị Nhi biểu môi, giọng nói có chút hờn dỗi nói." Chủ nhân không công bằng, rõ ràng Mị Nhi cũng làm rất giỏi mà."

Âm thanh rất nhỏ, nhưng nơi đây cực kỳ yên tĩnh, với thính lực của mình Trần Tâm có thể nghe thấy Mị Nhi hờn dỗi.

Trần Tâm khẽ cười ôm Mị Nhi vào lòng, hôn chụt lên má nữ hài một cái, cười xấu xa nhìn hai nữ hài nói.

" Mị Nhi cũng rất giỏi nha, vậy nên anh sẽ thưởng cho hai em một lượt."

Thanh Nhi và Mị Nhi nhìn nhau, không biết Trần Tâm muốn làm gì, rất nhanh cả hai liền minh bạch.

Trần Tâm để cho hai nữ hài nằm xuống sofa, với tư thế Thanh Nhi nằm áp lên người Mị Nhi, cơ thể dán chặt vào nhau, phía dưới hai mép môi âm hộ nối liền, tao ra một khe sâu huyền bí có một phong vị khác.

Đặt gậy thịt vào hai khe thịt, nhấc hông trượt vào bên trong, gậy thịt mài nhẹ nhàng vào mép môi tiểu huyệt, sao đó cạ cạ tới hạt le của hai nữ hài.

" Ưm...ưm... chủ nhân...gậy thịt của chủ nhân làm Thanh Nhi sướng quá, Thanh Nhi muốn chủ nhân đâm vào trong."

" Chủ...chủ nhân...ha...ha....Mị Nhi cũng muốn chủ nhân đâm vào trong tiểu huyệt của Mị Nhi."

Hai nữ hài ôm chặt đối phương, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, cầu xin Trần Tâm thỏa mãn tiểu huyệt của mình.

Trần Tâm không làm cho hai nàng thất vọng, rất nhanh hai đoá hoa mai nở rộ, đêm đó hai thiếu nữ biến mất, đổi lại là hai người phụ nữ xuất hiện trên thế giới này.

Một đêm kiều diễm trôi quá, hôm sau Trần Tâm cùng hai nữ hài sửa sang chỉnh tề quần áo, sau đêm hôm qua khoản cách giữa ba người lại tiến gần thêm một chút, rời đi ktv Trần Tâm bắt một chiếc xe đi đến một toà khách sạn, thuê một phòng đầy đủ tiện nghi sau đó an bài hai nữ hài ở lại đây, Trần Tâm làm sao có thể đem hai nữ hài về nhà ở lại được chứ, ít nhất là hiện tại là vậy.

Dặn dò đầy đủ sau Trần Tâm đảm bảo mỗi ngày sẽ đến thăm cả hai một lần, hứa hẹn khi hoàn thành kỳ thi thợ săn, cậu sẽ rước cả hai về nhà chân chính của ba người.

Hôn môi tạm biệt hai nữ nhân đầu tiên của mình, mục đích tiếp theo của cậu là bán tiến hoá thảo đi, tài chính của Trần Tâm có hạn, dù sao cha mẹ cậu cũng chỉ là một nhân viên ở quân đội mà thôi, mức lương dù không quá túng quẫn, nhưng cũng chỉ đầy đủ nuôi sống cả gia đình.

Đi đến trụ sở Vạn Dược Hội, nơi này là trung tâm buôn bán dược liệu và dược tề lớn nhất Xích Long thành, dược tề hồi thể lực, hồi linh lực, dược tề chữa trị và giải độc được Vạn Dược Hội đưa ra, được rất nhiều dị năng giả tinh tưởng tiêu dùng.

Ở thế giới này thợ săn là chức nghiệp đứng trên mọi nghề nghiệp khác, thì dược tề sư là nghề nghiệp cao quý không thua kém gì thợ săn, phải biết thợ săn là một công việc nguy hiểm, không ai chắc chắn mình sẽ không bị thương và trúng độc, và dược tề sư bọn họ có khả năng chế tạo ra những dược tề, có thể giải quyết mọi vấn đề mà thợ săn gặp phải.

Đi vào trong đại sảnh, Trần Tâm bước tới trước quầy tiếp tân, nữ nhân viên thấy cậu đi đến, cúi người chào theo quy tắc.

" Chào mừng quý khách đến với Vạn Dược Hội của chúng tôi, quý khách có yêu cầu gì ạ."

Trần Tâm lấy cái hộp từ trong balo ra đặt lên bàn." Tôi muốn bán dược liệu quý."

" Xin hỏi quý khách đây muốn bán là loại dược liệu nào, có thể cho tôi xem xét."

Nhẹ gật đầu đồng ý, cậu không sợ ở nơi này có kẻ nào lớn gan dám cướp đồ của Vạn Dược Hội, và cậu cũng không sợ bản thân mình bị họ thu đồ không giao tiền, vì làm như vậy Vạn Dược Hội sẽ không lớn mạnh như hôm may.

" Là tiến hoá thảo."

Vừa nói Trần Tâm ấn nút trên hộp, âm thanh máy móc vang lên, những mảnh ghép thu hồi trở lại, lộ ra bông hoa phát sáng rực rỡ màu tím quang mang.

Những người xung quanh nhìn thấy đạo ánh sáng, quay đầu để ý đến phía này, nữ nhân viên hai mắt trợn tròn, vội vàng ấn điện thoại gọi cho quản lý, không quá lâu một trung niên nhân đi xuống, trung niên mặc vest đen, ăn mặc gọn gàng, đeo mắt kính tròn, có chòm râu cá trê.

Bước chân vội vàng đi tới, khi thấy mặt Trần Tâm thì có chút sửng sốt.

" Xin chào tôi là quản lý của phân khu Vạn Dược Hội ở Xích Long thành, tôi tên là Tôn Kiệt."

Tôn kiệt đưa tay giới thiệu bản thân.

Trần Tâm cũng đưa tay đáp lại.

" À, Xin chào tôi là Trần Tâm."

" Chúng ta có thể đến một nơi kính đáo để bàn bạc việc mua bán dược liệu, cậu cảm thấy thế nào."

" Được thôi."

Đồng ý lời đề nghị, Trần Tâm thu lại thảo dược, đi theo Tôn Kiệt đến một căn phòng tiếp khách. An vị chỗ ngồi Tôn Kiệt mỉm cười thân thiện, tay đẩy mắt kính.

" Nếu mắt tôi chưa mờ thì cậu chính là Trần Tâm, dị năng giả thức tỉnh dị năng cao cấp năm nay của thành chúng ta phải không."

" chỉ là may mắn mà thôi, không đáng nói."

Trần Tâm xua tay, biểu thị mình chỉ là kẻ may mắn.

" Ha ha, cậu cứ nói đùa may mắn cũng là một loại thực lực, không cần khiêm tốn đến vậy."

" Được rồi Tôn đại ca, tôi gọi anh như vậy được chứ."

" Được, được vậy thì lão ca gọi Trần Tâm cậu đây mạo phạm xưng cậu là Trần lão đệ đi."

" Không sao Tôn đại ca cứ tự nhiên."

Nói lời khách sáo xong Trần Tâm nhanh chóng vào việc chính, đặt tiến hoá thảo lên bàn.

" Tôn đại ca, đây là tiến hoá thảo khi đệ đây khi luyện tập ở quái thú rừng rậm tình cờ gặp phải, hiện tại muốn bán đi, Tôn đại ca nhìn xem có thể thu mua giá bao nhiêu."

Nhìn xem thảo dược trước mặt, Tôn Kiệt vuốt râu suy tư, sau đó từ tốn trả lời câu hỏi của cậu.

" Trần Tâm lão đệ thật sự may mắn, tiến hoá thảo là một dược liệu quan trọng để chế ra dược tề tiến hoá, có thể cho một trung cấp dị năng tiến lên cao cấp dị năng, và cao cấp dị năng sẽ có tỷ lệ thăng lên chiến cấp, giá trị thì không phải bàn cãi."

Dừng lại một chút Tôn Kiệt tiếp tục nói." Giá trị của tiến hoá thảo có thể giao động từ 400000 đến 700000 liên bang đồng, đó là tính theo trạng thái của tiến hoá thảo hiện tại, Trần Tâm lão đệ có thể chờ đợi được không, lão ca sẽ cho người mang thiết bị đến kiểm tra tình trạng của tiến hoá thảo sau đó mới có thể kết giá."

" Không sao Tôn đại ca cứ tự nhiên."

Sau đó Tôn Kiệt rời đi, nói là mang người đến kiểm tra tại chỗ, tránh hiểu lầm không đáng có. Hiệu suất của Tôn Kiệt rất nhanh, chưa tới năm phút đã trở lại, mang theo ba người mặc một bộ đồ nghiên cứu màu trắng.

Ba người họ lấy ra những thiết bị mà Trần Tâm không biết đến, rà quét từng ngõ ngách của thảo dược, rất nhanh kết quả được đưa ra là tiến hoá thảo còn rất tươi tốt, dược lực vẫn còn chín phần, do thời gian hái đi đã qua một ngày.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Tôn Kiệt cực kỳ vui mừng, vì sau khi mua được tiến hoá thảo còn tươi nguyên như vậy, công trạng của hắn sẽ được tăng lên, cười tươi như hoa đối với Trần Tâm nói.

" Trần Tâm lão đệ thảo dược của cậu đưa tới thật tốt, nếu sau này có một góc khác có thể đến Vạn Dược Hội bán nha."

" Tốt nếu có một góc khác, đệ đây chắc chắn sẽ tới." Trần Tâm nhẹ gật đầu đáp ứng.

" Khụ khụ lão ca có chút vui vẻ, nên có hơi thất thố, tiến hoá thảo của lão đệ vẫn còn chín phần dược lực, có thể bán ra 750000 đồng liên bang."

Cái giá này Trần Tâm cảm thấy không gì không ổn, trước đó cậu đã tìm hiểu, tiến hoá thảo vì không nguyên vẹn hay dược lực đã tiêu hao phần lớn, nên giá chỉ có trên dưới 600000 đồng liên bang đổ xuống, với 750000 liên bang cậu đã cảm thấy hài lòng.

" Cảm ơn Tôn đại ca, đây là tài khoản cá nhân của đệ, có thể chuyển khoản vào đây."

Tôn Kiệt gật đầu, phân phó người đem đi tiến hoá thảo, sau đó dùng thiết bị chuyển khoản, đưa đầy đủ tiền cho Trần Tâm.

Kiểm tra kỹ lưỡng, Trần Tâm tạm biệt Tôn Kiệt, sau đó rời đi Vạn Dược Hội.

" Còn hai tuần nữa kỳ thi thợ săn mới bắt đầu, được rồi tiếp tục tiến vào rừng rậm săn thú vậy, nhưng trước đó phải gia tăng thực lực cái đã."

Tổng kết hành động sau này, Trần Tâm về căn nhà sống từ nhỏ đến lớn, bước vào trong cậu thấy được ba đôi giày quen thuộc.

" Cha mẹ về rồi sao."

Trần Tâm đứng trước cửa, hồi lâu không duy chuyển, cậu đang suy nghĩ làm sao đối mặt với hai người họ, là cha mẹ nhưng đây là lần đầu cậu gặp bọn họ.

Hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi vào, đi đến phòng khách trước mắt cậu là một trung niên tầm bốn mươi tuổi, có gương mặt nghiêm nghị của một người lính. Hai tay cầm tờ báo, đôi mắt tập trung quan sát.

Trần Quốc, đó là tên của cha cậu, mặc dù dị năng chỉ là hạ cấp, nhưng ông chính là đội trưởng đội giám sát, chức trách giám sát mọi hoạt động phía ngoài tường thành.

" Cha."

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Quốc ngước lên nhìn, thấy là Trần Tâm ông cười hiền hoà với cậu.

" Con về rồi à, mau đi rửa tay đi mẹ con đã chuẩn bị bữa tối rồi đấy."

" Vâng con đi trước, à phải rồi cha về sau có thể con sẽ không về nhà thường xuyên được."

Cậu báo cho cha mình việc bản thân sẽ rời đi săn quái thú, ít khi sẽ trở về nhà, mặc dù bọn họ cũng không thường ở nhà.

Trần Quốc nhìn cậu hồi lâu, ông biết ngày hôm qua cậu rời đi tiến đến rừng rậm, với công việc giám sát mỗi ngày ai rời đi hay đi vào thành, làm sao có thể tránh khỏi tai mắt của ông.

Lúc đó Trần Quốc trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng vì con trai có được cao cấp dị năng, ông không thể ngăn cản bước chân của nó được.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ còn lại một câu." Chú ý an toàn."

" Được con sẽ chú ý."

Tối đến Trần Tâm cùng cha mẹ và em trai ăn một bữa tối gia đình đầm ấm, mẹ câu Lan Phương phó đội trưởng giám sát đội, năm nay đã ba mươi tám tuổi, em trai tên Trần Vũ chín tuổi. Bữa tối rất bình thường, mẹ cậu chỉ dò hỏi vấn đề cuộc sống linh tinh, lâu lâu cha cậu có nói một vài câu, em trai cậu cứ nhoi nhoi muốn xem dị năng của cậu, trong tiếng cười cười nói nói bữa tối lặng lẽ kết thúc.

Trở về phòng Trần Tâm chốt cửa cẩn thận, leo lên giường ngồi, lấy ra dược tề, dược tề màu đen có chút màu đỏ, được đựng trong bình thủy tinh, được chặn bằng một nút gỗ.

Rút ra nút gỗ, mùi hương của dược tề bay ra, mùi không phải quá khó ngửi, Trần Tâm ngửa đầu uống hết nước thuốc.

Không có chuyện gì xảy ra." Kỳ lạ làm sao không có phản ứng gì hết."

Nói xong một cơn đau từ trong lan toả ra khắp người, từng tế bào, từng cơ thịt, đại não, cơ quan nội tạng, không nơi nào trên cơ thể cậu trốn thoát cơn đau như tra tấn này.

Trần Tâm không la lên một tiếng, hoặc có thể quá đau mới không la lên nổi, mồ hôi chảy như suối nhanh chóng đã làm ướt sũng cả giường.

Cơn đau tới rất nhanh đi cũng nhanh, Trần Tâm đã lấy lại cảm giác cơ thể, lúc đó cậu tưởng mình vừa đi qua thiên đường và địa ngục một lần, đau không thể tả.

" Phù phù, hệ thống tao thề sau này có một lọ dược tề nào như vậy, tao sẽ không bao giờ uống lần hai."

" Ting, ký chủ có muốn uống lần nữa cũng không được, vì một người chỉ có thể uống một lần."

" Ha, ai mà biết được ngươi có một loại khác thì sao."

Hệ thống."..."

Không tiếp tục để ý đến hệ thống, Trần Tâm điều chỉnh trạng thái của mình, khoanh chân ngồi nghiêm chỉnh, hai tay hướng lên trời đặt lên hai chân.

Dựa theo phương pháp của trường giao cho, Trần Tâm cảm nhận nguồn của linh lực ở trong đan điền, cảnh giới hiện tại của cậu vẫn chưa có thể nội thị bên trong cơ thể, nhưng cảm nhận thì vẫn có thể, nhanh chóng cậu đã cảm nhận được một dòng khí xoáy ở đan điền, dòng khí có hình một quả cầu khí đang quay tròn.

Cảm nhận linh lực trong thiên địa, sử dụng dòng khí xoáy hấp thu, lập tức dòng khí xoáy nhanh chóng xoay nhanh, xung quanh người Trần Tâm xuất hiện dày đặc hạt sáng linh lực, những hạt nhanh chóng được Trần Tâm hấp thu qua những đường kinh mạch.

Vì đã sử dụng cải tạo dược tề, Trần Tâm giống như đã thoát thai hoán cốt, kỳ kinh bát mạch vô ý đã khai thông toàn bộ, dòng linh lực dễ dàng đi qua những đường kinh mạch đã được khai thông mà không bị ngăn cản.

Lượng lớn linh lực tràn vào đan điền, ngôi sao đầu tiên bắt đầu hình thành, sau đó là ngôi sao thứ hai, thứ ba, thứ tư, cuối cùng dừng lại ở ngôi sao thứ năm.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi lên mặt của Trần Tâm, đôi mắt rung rung sau đó mở ra, cặp lục nhãn xanh như bầu trời hôm nay trạng thái giống như tốt hơn thường ngày.

Nắm chặt bàn tay phát ra âm thanh rắc rắc, Trần Tâm cảm nhận sức mạnh của mình bây giờ.

" Mạnh, mạnh hơn hôm qua gấp mười lần."

Tinh thần lực tỏa ra mặc dù chỉ có phạm vi hơn 50 mét, nhưng đây cũng là cực hạn của binh cấp, khả năng này có thể cảm nhận linh lực và dò xét cảnh giới đối phương.

" Thì ra đây là sức mạnh của binh cấp sao, ha ha thật chờ mong trận chiến sắp tới, đường môn các ngươi có đến trả thù hay không."

Khoé miệng lộ ra nụ cười tự tin, Trần Tâm có đủ tự tin đó, vì cậu sẽ nhanh thôi sẽ đạt đến tướng cấp dị năng giả, đối với người khác tướng cấp là cảnh giới mà họ ao ước muốn đạt tới, nhưng đối với cậu đó chỉ mới là bắt đầu.

[ Trần Tâm]

Dị năng: Lục Nhãn

Cảnh giới: binh cấp ngũ tinh

Kỹ năng: vô hạ hạn, giải, thập vạch chú pháp, hắc thiểm.

Điểm tích lũy: 2409 điểm.

Hết chương chờ thêm chương.