" Không thể tin được một lần thăng liền năm cấp, dược tề này thật tốt đó nha, hừm lần nữa rút ra phải đem cho các nàng sử dụng mới được."
Quan sát dòng linh lực ổn định chảy qua những đoạn kinh mạch, với khả năng này khi chuyển hoá chú lực, nguồn linh lực của cậu sẽ không dễ dàng bị gián đoạn. Trần Tâm gật gù khen hay sau đó.
" Quái lạ tại sao cái giường chuyển sang màu đen rồi, lại còn có mùi, là ai chơi khăm mình à."
Nhíu cặp lông mày Trần Tâm bước xuống, nhìn cái giường bây giờ không khác gì cái giẻ lau nhà của mình, nghĩ không ra cậu cũng không tiếp tục nghĩ nữa. Hiện tại nếu có người nhìn xem quá trình từ tối qua đến bây giờ sẽ nói.
" Cậu trai trẻ, cậu không nghĩ tới kẻ gây ra việc này chính là cậu sao."
Trần Tâm thật sự không biết sao, cậu biết chứ nhưng cậu tự thôi miên bản thân, chuyện này là kẻ nào làm chứ không phải cậu làm.
Vứt đi chăn nệm Trần Tâm quan sát trong nhà, hiện tại ở nhà không còn ai cả, cha mẹ cậu đã trở lại đơn vị từ sớm, em trai cậu cũng đã được xe của trường đưa đi học.
Nhanh chóng tắm rửa, ăn sáng, trang bị trang phục và những thiết bị cần thiết, Trần Tâm hôm nay tiếp tục tiến hành tích điểm ở quái thú rừng rậm.
Nhưng trước khi tiến đến rừng rậm, cậu phải đến thăm hai nữ hài, nơi cậu thuê cho hai nàng cũng không quá xa nhà của mình, khoản cách từ nhà đến đấy cũng chỉ hơn 1500m.
Chạy bộ đến, chạy bộ là không thể nào, với tốc độ hiện tại của mình cậu có thể dễ dàng chạy tới đó trong vòng năm phút, nhưng có cách dễ dàng hơn thì tại sao không làm.
" Để xem nào, quả nhiên có thể, he he mèo con hai đứa chuẩn bị bất ngờ đi."
Trần Tâm hai bàn tay đan chéo vào nhau, lục nhãn lấp loé, toạ độ được xác định, dịch chuyển tức thời, trước đây cậu chỉ có thể dịch chuyển ở cự li ngắn, tầm 100m, nhưng sau khi cảnh giới đạt đến binh cấp ngũ tinh, khả năng dịch chuyển của cậu đã tăng phạm vi đến 2000m, cậu có thể dịch chuyển đến đâu miễn có thể xác định được toạ độ, toạ độ ở đây không phải là đo theo những con số đã xác định từ trước, mà là do Trần Tâm nhìn thấy linh lực qua lục nhãn mà xác định.
" Phốc."
Trần Tâm biến mất tại chỗ vừa đứng, một nơi khác, nơi đây là một căn phòng bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn.
Từ phía cửa nhìn vào sẽ thấy được một bộ bàn ghế sofa màu trắng, đối diện với bộ sofa là một màn hình tivi ảo, phía trên đang hiển thị một tựa game bắn súng nào đó, một thân ảnh nhỏ nhắn chỉ mặc mỗi một áo hai dây lụa mỏng, phía dưới là chiếc quần sọt đen, làm lộ ra phần eo thon thả, bờ mông căng tròn, nữ hài trên đầu đang đeo một chiếc nón chơi game thực tế ảo, hai tay đung đưa cần điều khiển qua lại, tiểu bạch thỏ tưng qua tưng lại theo hành động của nữ hài.
Nữ hài không ai khác chính là Thanh Nhi, lúc này một giọng nói dịu dàng từ sau bếp vang vọng đến.
" Thanh Nhi chuẩn bị ăn cơm nè, không nên chơi game nhiều quá không tốt đâu á."
Chính là Mị Nhi, hiện tại nữ hài mặc một chiếc váy trắng tinh, trước người có đeo một cái tạp về, gương mặt phụng phịu do tức giận trong cực kỳ đáng yêu.
" Đợi em một tý, em sắp xong trận này rồi mà."
Mị Nhi đinh nói thêm gì đó thì bị một bàn tay từ phía sau đưa ra chặn lại, nữ hài hai mắt trợn to, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cố gắng dãy dụa nhưng với sức lực của mình nữ hài chỉ có thể tuyệt vọng bị kéo vào trong bếp.
Trong cơn tuyệt vọng nữ hài nghĩ đến thân ảnh của một người, người đó đã giải cứu nàng một lần, lần này người đó có thể lần nữa giải cứu mình sao, nữ hài lấy lại tinh thần trong lòng quyết tuyệt, nữ hài muốn phản kháng, nữ hài không muốn bản thân phải để người ấy cứu mình mãi như vậy, nữ hài mong muốn có sức mạnh, có sức mạnh nữ hài sẽ không còn là vướng víu của người đó.
Khi nữ hài đang chờ đợi thời cơ phản kháng, một thanh âm quen thuộc vang lên, nữ hài không thể nào quên được giọng nói này được, người giải cứu nàng rời khỏi vực sâu, người mang cho nàng cuộc sống mới, và cũng là nam nhân của nàng.
" Mị Nhi, là anh đây."
Quay lại nữ hài nhìn thấy, vẫn là gương mặt đấy, vẫn là đôi mắt đấy, nữ hài hai mắt đỏ hoe nhào vào lòng ngực Trần Tâm thúc thích.
" Sao vậy, Mị Nhi có kẻ nào gây phiền phức cho em sao."
Trần Tâm mộng bức, không hiểu tại sao vừa bình thường bây giờ lại khóc như vậy.
" Chủ nhân anh xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm."
Hai bàn tay ngọc của nữ hài đập vào lòng ngực Trần Tâm liên tục, sau đó nữ hài úp mặt vào lòng ngực của cậu, hít sâu mùi hương trên cơ thể của cậu.
Trần Tâm dở khóc dở cười, ôm chặt nữ hài vào lòng vuốt ve." Được được, là anh sai anh không nên kéo em từ sau như vậy."
Đến tận bây giờ làm sao cậu không hiểu rõ, nhẹ nâng cằm nữ hài lên, nhìn thấy gương mặt xinh xắn của nữ hài, vì khóc đến lê hoa đái vũ làm cho gương mặt của nữ hài càng thêm làm cho người thương tiếc.
" Vì xin lỗi anh sẽ đền bù cho Mị Nhi một nụ hôn nha."
Trần Tâm cười xấu xa, không có hảo ý nhìn nữ hài, không chờ nữ hài đáp lời, cậu cúi đầu chiếm đoạt cặp môi đỏ mọng.
" Ngô."
Bị tập kích nữ hài chỉ có thể bị động dày xéo, tiểu xà bị đại xà quấn lấy, Mị Nhi hai mắt mê li ôm chặt cổ Trần Tâm đáp lại nhiệt tình, vì thân cao không bằng, cả thân thể nữ hài treo lủng lẳng trên người Trần Tâm.
Sau một lúc rời môi, nhìn gương mặt đỏ ửng của nữ hài, Trần Tâm nội tâm nhộn nhạo, một lần nữa hôn xuống.
" Ưm...chủ nhân, Ngô."
Lại một lát sau Trần Tâm thỏa mãn buôn tha cho bờ môi đã sưng tấy lên, thấy mình làm hơi quá, cậu dùng linh lực xoa dịu bờ môi của nữ hài. Dù không có khả năng hồi phục cao, nhưng hồi phục vếch thương nhỏ vẫn có thể.
" Thế nào lời xin lỗi của anh có làm em hài lòng."
Trần Tâm cười xấu xa nói.
" Ngô."
Mị Nhi hai má ửng hồng, phía dưới không biết từ khi nào đã chảy ra những dòng nước thánh.
" Chủ...chủ nhân chỉ biết khi dễ Mị Nhi."
Tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Trần Tâm đặt nữ hài ngồi trên đùi của mình, vẻ mặt vẫn cứ ôn nhu như thường nói.
" Được rồi anh hôm nay đến là thăm hai em, lát nữa anh sẽ chuẩn bị tiến vào rừng rậm rồi, đến xem hai em ở đây có chỗ nào không thoải mái không."
Nghe Trần Tâm chuẩn bị đi vào rừng rậm, Mị Nhi trong lòng cảm thấy lo lắng, bàn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn của cậu dặn dò.
" Chủ nhân anh nhớ phải cần phải cẩn thận đó nha, nếu mà anh xảy ra chuyện Mị Nhi cũng sẽ không để anh cô đơn một mình."
" Ha ha, làm sao có thể có hai đứa em ở nhà chờ đợi, làm sao anh có thể xảy ra chuyện gì chứ, với lại anh rất là mạnh đó nha."
Lời nói chân thành của Mị Nhi làm cho Trần Tâm trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu hiện tại lại yêu thương nữ hài thêm vài phần, không đúng là vài trăm phần.
" Đúng rồi em chưa nói là trụ ở đây có thoải mái không đó."
Mị Nhi suy tư một lúc sau đó trả lời.
" Rất thoải mái á, căn phòng này tốt hơn căn phòng ở nơi bọn em từng ở nhiều, với lại vì chủ nhân nên hai đứa em không còn lo lắng cho mình như trước á."
" Em cảm thấy thoải mái là được, chờ đợi anh một thời gian, khi đó căn nhà thật sự của chúng ta sẽ xuất hiện."
" Đúng rồi Thanh Nhi ở đâu?"
Mị Nhi chỉ chỉ nữ hài đang lay hoay ngoài phòng khách, Trần Tâm ra hiệu cho Mị Nhi im lặng, từng bước đi đến sau lưng Thanh Nhi. Mị Nhi trong bếp nhìn thấy vậy cười khúc khích sau đó dọn thức ăn ra bàn.
Đứng phía sau Thanh Nhi, ngửi lấy mùi hương của nữ hài Trần Tâm đưa tay ôm eo Thanh Nhi từ phía sau.
" A."
Thanh Nhi giật mình hai tay cầm rơi xuống đất, hai tay bắt lấy cánh tay của Trần Tâm, giọng nói rung rẩy nói.
" Chị là chị sao."
Không ai trả lời.
" Không đúng bàn tay này, mùi hương này, là chủ nhân."
Trần Tâm bất ngờ.
" Thanh Nhi, làm sao em biết là anh."
" Hì hì, Thanh Nhi mũi rất thính đó nha, với lại cảm giác quen thuộc khi được chủ nhân ôm, Thanh Nhi làm sao quên được nha."
" Thanh Nhi giỏi quá, để anh ban thưởng cho em."
" Ban thưởng, chủ nhân tặng quà cho Thanh Nhi á."
Trần Tâm cười bí hiểm, cậu không trả lời mà hành động, lại một đợt dày vò xảy ra, Thanh Nhi gương mặt đỏ hồng, quần áo không chỉnh tề, nằm dưới sàn nhà thở dốc, hơi thở mang theo âm thanh rên rỉ nhè nhẹ.
Bế nữ hài theo kiểu công chúa đi vào bếp, cả ba bắt đầu buổi sáng, hôn tạm biệt hai nữ hài, Trần Tâm bắt tay vào việc tích điểm.
Và như thế cứ mỗi ngày Trần Tâm đi vào rừng rậm săn giết quái thú, tối không trở về nhà mà ở cùng Thanh Nhi và Mị Nhi, cậu chơi game cùng Thanh Nhi, xem phim cùng Mị Nhi, ngủ cùng hai nữ hài, và không làm đọc giả thất vọng, những phân đoạn kiều diễm là không thể thiếu. ( Làm biến tả sắc quá, chắc bỏ bớt)
Cuối tuần sẽ về nhà ăn cơm cùng gia đình, thời gian hai tuần mau chóng trôi qua, kỳ thi trở thành thợ săn cũng sắp bắt đầu.
Như mọi ngày sau khi tạm biệt hai nữ hài, Trần Tâm rời đi nhưng mục đích đến của cậu hôm nay là công hội thợ săn.
Đến trước công hội Trần Tâm bước vào đại sảnh, nhanh chóng đăng ký thông tin cá nhân, sau đó chờ đợi kết quả. Cậu đăng ký trong giấy là binh cấp ngũ tinh, hoàn toàn đầy đủ tiêu chuẩn tham gia.
Trần Tâm.
Dị năng: Lục Nhãn.
Cảnh giới: Binh cấp cửu tinh.
Kỹ năng: vô hạ hạn, giải, thập vạch chú pháp, hắc thiểm.
Điểm tích lũy: 12034 điểm.
Đúng vậy trong khoản thời gian này Trần Tâm đã đưa đẳng cấp của mình lên đến cửu tinh, điểm tích lũy cũng đã vượt qua 10000 điểm, nhưng cậu không gấp quay trung cấp rút thưởng. Cậu đang chờ đợi một thời cơ để sử dụng.
Trong lúc chờ đợi Trần Tâm phát hiện những người ở đây có những học sinh của Hồ Vân học viện, họ là những trung cấp dị năng giả thức tỉnh, tham gia lần này kỳ thi thợ săn là muốn thay đổi số mệnh, vì công hội thợ săn có bán tiến hoá dược tề của Vạn Dược Hội.
Không quan tâm dù sao họ cũng chả có gì quan hệ với cậu, coi như người qua đường, nhưng nếu trong lúc thi, nếu có những yêu cầu chiến đấu với nhau, thì cậu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nương tay.
Bất chợt một bóng hình làm cậu chú ý, bóng hình đó trên người mang lên trang phục tác chiến bó sát người, làm nổi bật những đường cong quyến rũ trên người của nàng, cặp đại bạch thỏ ngạo nhân làm cho nam nhân ở đây không ai là không liếc nhìn sang một lần.
Mái tóc đỏ rực được cột thành đuôi ngựa thả ra sau lưng, nàng như hạt trong bầy gà, cổ trắng ngẩn cao như một thiên nga cao ngạo xem thường tất cả mọi người, nhưng khi nhìn về phía Trần Tâm thì dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ là một chút nàng liền lập tức rời đi ánh mắt. Nàng không phải ai khác mà chính là Cơ Diễm An, đại tiểu thư của Cơ gia một trong tam đại gia tộc của Xích Long thành.
Trần Tâm nội tâm thầm nghĩ.
" Kỳ lạ lần trước nàng ta tóc vẫn là màu đen, hiện tại chuyển sang màu đỏ chắc hẳn là do dị năng gây ra, với lại kiêu ngạo gì đây, không phải là chiến cấp dị năng thôi sao, đánh bại nàng sau đó bắt tới đặt dưới thân điều giáo thì thật sự sẽ rất là có ý tứ nha, khoan đã mình tại sao lại có những suy nghĩ tà ác này, chắc chắn do thằng tác giả."
Tác giả:"........"
Hết chương chờ thêm chương.