Chú ý: chương này có những phân đoạn 18+, đọc giả nào chưa đủ niên linh không khuyến khích đọc, tác giả không chịu trách nhiệm cho bất cứ ai bỏ qua lời cảnh báo này.
Vụ việc bên này đã được Dương Phong xong xuôi giải quyết, Trần Tâm không biết quá trình như thế nào, nhưng được Dương Phong bảo đảm là khi còn bên trong thành, sẽ không có một kẻ nào lớn gan động thủ với cậu và gia đình cậu.
Chẳng qua đường môn không phải là một thế lực nhỏ nào mà ai cũng có thể dễ dàng đắc tội, có được tướng cấp toạ trấn, địa thế của đường môn ở Xích Long thành cũng là một thế lực lớn, Trần Tâm phế bỏ phó bang chủ của đường môn, thì cậu đã hoàn toàn đắc tội chết với bọn họ.
Nếu như không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì Trần Tâm chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất cả đời này cậu không bao giờ rời đi khỏi thành, làm vậy đường môn sẽ không thể nhằm vào cậu được, thứ hai rất đơn giản, chỉ có một câu đó là cường, chỉ khi có sức mạnh cường đại, lúc đó cậu không cần phải sợ hãi đe doạ của bất kỳ ai.
" Mình hiện tại đang ở cảnh giới học đồ, nếu tính theo chỉ số cơ thể hiện tại của mình, chắc là học đồ cao cấp, bây giờ chỉ cần ngưng tụ sao ở đan điền sau đó bước vào binh cấp là được."
Quá trình này không có gì khó khăn, bất cứ ai sau khi thực tỉnh dị năng đều có thể làm được, việc ngưng tụ sao nói đơn giản là hấp thu năng lượng trong trời đất, ngưng đọng thành sao bên trong đan điền.
" Hình như mình còn một lọ dược tề cải tạo thể chất chưa kịp sử dụng, hệ thống nếu sử dụng dược tề, sau đó ngưng tụ sao thì có chuyện gì xảy ra không."
" Ting, về cơ bản thể chất cơ thể của ký chủ sẽ vượt trội hơn người khác gấp vài lần, không có chuyện xấu nào xảy ra."
" Ra vậy chỉ có thể chất được tăng lên, kết hợp với kỹ năng cận chiến trung cấp của mình, tổ hợp này đã đầy đủ cầm cự đến lần rút thưởng tiếp theo."
Một tay chống cằm suy nghĩ, bỗng Trần Tâm nghĩ ra một ý tưởng, nhưng cần phải hệ thống xác nhận mới có thể làm được.
" Nếu như ta rút ra một năng lực mà bản thân ta không cần dùng đến, thì năng lực đó ta có thể đem cho người khác không."
Hệ thống."...."
" Ting, đang kiểm trắc tính khả thi."
" Ting, hoàn tất kiểm trắc, ký chủ có thể xác định người thừa hưởng năng lực mà ký chủ không cần đến."
Nghe vậy Trần Tâm vui mừng ra mặt, phải biết rằng ở thế giới này cậu không cô đơn, cậu vẫn còn cha mẹ và em trai, thế giới này quá nguy hiểm cậu không có khả năng lúc nào cũng ở cạnh họ bảo vệ, với khả năng này cậu có thể cường hoá người thân, họ sẽ có khả năng tự bảo vệ mình.
" Hệ thống điểm tích lũy hiện tại của ta có bao nhiêu."
" Ting, điểm tích lũy của ký chủ hiện có 2409 điểm."
" Chỉ tăng lên nhiêu đó thôi sao, hơn mười người cũng chỉ cộng thêm hơn 400 điểm, hừ hừ 10000 điểm không thể nào chờ vào chúng rồi, chỉ có thể săn quái thú tích điểm rồi a."
Điểm tích lũy của cậu đã tăng lên khi đánh bại đám người đường ngũ, nhưng tăng lên không đáng kể, đáng nói là điểm tích lũy được cộng nhiều nhất là tên đường ngũ đấy, còn những tên còn lại không nói cũng được.
Lúc này từ trong phòng tắm đi ra hai thân ảnh, không ai xa lạ đó là Thanh Nhi và Mị Nhi, bộ váy hầu đã được các nàng thay thế bằng hai bộ váy ngủ trong suốt.
Trần Tâm có thể nhìn thấy rõ ràng làn da láng bóng phía sau bộ váy ngủ gợi cảm, hai cặp tiểu bạch thỏ bị bao bọc bởi áo lót vải mỏng thắt dây, quần lót tam giác che lại khe suối non nớt của hai nữ hài.
Hai nữ hài lần đầu mặc lên người bộ đồ như vậy ở trước mặt một nam nhân, gương mặt cả hai đỏ bừng do ngại ngùng xấu hổ. Thanh Nhi thì đỡ hơn một chút vì đã thân mật với Trần Tâm trước đó, nhưng Mị Nhi lại có chút câu nệ dù sao mới đây, vừa trải qua việc kinh hoàng làm cho nội tâm nữ hài hơi có chút sợ hãi nam nhân, nhưng khi đối mặt với Trần Tâm nữ hài liền không còn cảm thấy sợ hãi nữa, mà chỉ còn lại câu nói ấm áp khi đấy.
Vỗ vỗ vào đệm ghế sofa, ra hiệu cho cả hai tiến tới, Thanh Nhi không do dự liền nhào vào lòng Trần Tâm, đầu nhỏ cọ cọ vào lòng ngực tìm kiếm sự an toàn từ đối phương. Mị Nhi đi tới ngồi vào bên cạnh không biết làm sao, nhìn em gái biểu lộ vui sướng như vậy, nữ hài có chút hâm mộ, nhìn một chút Trần Tâm sau đó nhìn em gái, Mị Nhi dường như quyết tâm điều gì đó, nhanh chóng nữ hài dùng hai tay ôm chặt cánh tay, nép sát vào người của cậu.
Hít thở hương thơm phát ra từ hai nữ hài, cảm nhận xúc giác truyền đến, Thanh Nhi mềm mại không xương, Mị Nhi rụt rè e thẹn. Trần Tâm hiện tại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, những điều cậu làm điều không vô ích.
Để Thanh Nhi qua một bên đùi, Trần Tâm ôm eo Mị Nhi đặt nữ hài lên đùi còn lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Mị Nhi, Trần Tâm ôn nhu dò hỏi.
" Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nam nhân ghê tởm mặc kệ lời cầu xin, mạnh bạo trấn áp không quan tâm đến cảm thụ của mình, Mị Nhi cơ thể không tự chủ rung lên nhè nhẹ, hơi thở gấp gút, cặp mắt nhoè đi, hai hàng thanh lệ từ khoé mắt nữ hài chảy xuống.
Trần Tâm nhìn thấy vậy có chút đau lòng, ôm nữ hài sát vào người vỗ lưng an ủi, chuyện lúc đó Trần Tâm cũng nhìn thấy được, chỉ chậm một chút, chỉ một một chút nữa thôi, tấm thân trong trắng của nữ hài sẽ bị lấy đi bởi một tên rác rưởi.
" Đường Ngũ mày tốt nhất sống trên giường bệnh đi, nếu không lần tới gặp mặt sẽ là tử kỳ của mày."
Trần Tâm nội tâm âm thầm phán tử hình cho đường ngũ.
Trong một bệnh viện, hiện tại đường ngũ đã được cấp cứu thành công, vẫn còn trong cơn hôn mê. Bỗng máy đo nhịp tim dần hạ xuống con số biểu thị, bác sĩ nhanh chóng tiến tới nhanh chóng cấp cứu.
Sau một lúc chỉ số nhịp tim dần ổn định, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, liếc sang một trung niên đang ở phía ngoài phòng bệnh, trung niên nhân diện mạo bình thường, nhưng hắn chính là anh trai của đường ngũ, bang chủ đường môn, tướng cấp dị năng giả đường tam.
Lúc này đường tam gương mặt âm trầm, sát khí trong cơ thể lúc ẩn lúc hiện, làm cho y tá bác sĩ ở gần cảm thấy áp lực cực đại.
" Trần Tâm hảo một cái Trần Tâm, ngươi đã có đường đến chỗ chết."
Trở lại phía Trần Tâm, cậu không biết hiện đang có người muốn hại cậu, nhưng có biết cậu cũng chả quan tâm, việc mà cậu nên quan tâm hiện tại là hai nữ hài trước mặt, không phải một tên trung niên nhân âm hiểm.
Mị Nhi trong ngực Trần Tâm phát tiết nội tâm đau đớn, chỉ một lát sau nữ hài dừng lại khóc thúc thít, ngước đầu nhìn lên, trong đôi mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt, cộng với gương mặt thương tâm của nữ hài hiện tại, làm cho khi ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy mà thương tiếc.
" Chủ...chủ nhân anh thật sự sẽ thu nhận bọn em sao."
Mị Nhi giọng nói có chút run run dò hỏi.
" Tại sao em lại hỏi vậy, đương nhiên là anh sẽ thu nhận cả hai rồi, với lại hai đứa không còn là nhân viên của ktv này đâu, nên không cần xưng hô anh là chủ nhân nữa."
Trần Tâm nói.
Một bên Thanh Nhi khẽ cười nói.
" Hi hi, chủ nhân anh không cho bọn em gọi anh là chủ nhân, thì bọn em sẽ gọi anh là gì đây, không lẽ anh thích bọn em gọi anh là anh hai khi làm việc đó sao hi hi, anh hai hư lắm á."
Mị Nhi một bên cũng nghe được, gương mặt đỏ bừng liên bốc khói, chôn đầu vào lòng ngực Trần Tâm che dấu xấu hổ, nữ hài không biết tại sao, em gái mình thường ngày rất là ngoan ngoãn, nhưng hôm nay tại sao có thể nói ra nhưng lời đầy xấu hổ như vậy.
Nghe âm thanh nũng nịu của Thanh Nhi, huyết dịch của Trần Tâm liền sôi trào, đưa tay bóp mạnh kiều đồn của Thanh Nhi, sau đó nắn bóp thành muôn hình vạn trạng.
" Ưm...anh hai...đừng dừng lại...ah ah....ưm ưm."
Tiếng rên khe khẽ của Thanh Nhi, âm thanh thở dốc của Mị Nhi, Trần Tâm cảm thấy mình sắp không khống chế được con sói cô độc nữa rồi.
" Chủ...chủ nhân."
Mị Nhi âm thanh vang lên.
" Ân sao vậy Mị Nhi."
" Chủ nhân em tinh tưởng anh sẽ đối tốt với chị em chúng em, chủ nhân em cũng muốn phục vụ cho anh."
Nói xong Mị Nhi chủ động dâng lên môi thơm, Trần Tâm liền đáp lại nhiệt tình, cuốn gọn lưỡi mềm nữ hài, cậu khám phá hết mỗi góc ngách trong khoan miệng nữ hài.
Bàn tay bên này nhẹ nhàng trượt xuống, tìm đến khe hở thần thánh, hai ngón tay vuốt ve khe thịt nữ hài, sau đó cậu vén quần lót sang một bên, cậu nhẹ nhàng đâm vào rút ra ngón tay, hạt le đỏ mọng cũng không tránh thoát được số mạng ngắt nhéo.
" Ha...ha...ha anh hai...ưm...ưm... bướm của Thanh Nhi sướng quá...ah...anh hai làm Thanh Nhi sướng quá á."
Thanh Nhi thân mình uốn éo, hai tay chống ngực Trần Tâm, đôi mắt mê ly, răng hàm cắn chặt, cảm nhận cảm giác tê dại từ hạ thân truyền đến.
Một nam hai nữ trong căn phòng mờ ảo liên tục âu yếm kích thích lẫn nhau, quần áo trên người dần rơi ra từng mảnh. Trần Tâm trên người không còn một mảnh vải, phía hai nữ hài thì cởi ra bộ áo lót, chỉ chừa lại trên người chiếc váy ngủ trong suốt.
" Ahhh...Thanh Nhi mắc tiểu.... Thanh Nhi sắp ra...ư...anh hai làm cho Thanh Nhi raaaaa."
" Chủ nhân...hừ...hừ... chủ nhân Mị Nhi cũng raaaa."
Hai nữ hài cùng lúc bắn ra, nước bắn tung tóe lên người của Trần Tâm, và bắn lên bộ sofa làm nó ướt sũng. Hai nữ hài tựa vào người Trần Tâm thở dốc.
Được Trần Tâm dùng tay phục vụ khe thịt cùng với nhau, hai nữ hài nhanh chóng lên đỉnh một lúc.
" Anh hai làm Thanh Nhi sướng quá trời lun á, để cho Thanh Nhi phục vụ lại cho anh hai được không."
" Chủ nhân Mị Nhi cũng muốn phục vụ cho anh."
" Bốp."
" Ai da, anh hai làm gì đánh người ta."
Trần Tâm đánh lên kiều đồn của Thanh Nhi lần nữa, lần này nữ hài không nói gì nữa, nhưng ánh mắt ủy khuất làm cho cậu có chút mềm nhũn.
" Không được gọi anh hai nữa, nếu người khác nghe được thì nghĩ gì về em, anh thì không sao chỉ sợ em không chịu được chỉ trích của người khác mà thôi."
" A, chủ nhân anh đang lo cho em sao, không sao nha, Thanh Nhi chỉ khi phục vụ cho chủ nhân mới gọi chủ nhân là anh hai thôi, với lại chủ nhân không cảm thấy kích thích khi bị gọi là anh hai sao."
Thanh Nhi vừa nói vừa áp sát bộ ngực của mình vào Trần Tâm, lời nói của Thanh Nhi làm cho cậu có chút tâm động.
Đang tập trung suy nghĩ, phía dưới hạ thân truyền đến cảm giác sướng khoái, nhìn xuống thì thấy hai nữ hài mỗi người một bên liếm láp gậy thịt trắng bốc, có kích cỡ bình thường của người châu âu của cậu.
Hít sâu một hơi hai bàn tay chia ra xoa đầu hai nàng, cả hai giống như cún con được khích lệ chiếc lưỡi đinh hương càng ra sức phục vụ.
Hết chương chờ thêm chương.
Ps: mấy chương này hơi lan man, tác đang cố kết thúc cốt truyện phần này để qua phần chiến đấu, ae đọc giả thông cảm hi hi.