Chương 9: 2km

Đã rất lâu rồi Mạc Phàm không có được cảm giác này, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên như mang theo tiếng nhạc, ru hắn ngủ đi. Tựa hồ từ khi Mạc Gia Hưng bán đi nhà cũ để cho chính mình trở thành một Ma Pháp sư.

Cái cảm giác này khiến Mạc Phàm ngủ rất say, hắn đã tỉnh giấc, nhưng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hắn không biết bây giờ là sáng sớm hay là đêm đen, thậm chí còn không biết chính mình là ai. Khi đầu óc vẫn còn trống rỗng sau khi tỉnh dậy thì những ký ức kia cũng quay lại, Ma Pháp sư, thức tỉnh song hệ, tại nạn Bác Thành, Minh Châu học phủ, hóa thân ác ma, đồ đằng huyền xà, Cổ Đô hạo kiếp... Sau Cổ Đô hạo kiếp là cái gì đây??

Nha, tất cả những thứ này còn chưa kết thúc, chính mình vẫn còn đang ở bên trong hạo kiếp đáng sợ này.

Mở to con mắt, nghĩ tới đây Mạc Phàm tỉnh cả ngủ, ánh mắt nhìn lướt qua, phát hiện Liễu Như cũng đang ngồi bên cạnh hắn, ân cần như một y tá đang chăm sóc bệnh nhân.

“Thế nào?” Liễu Như nhìn thấy Mạc Phàm đã tỉnh, liền nở một nụ cười nhã nhặn, mặc dù có môi đỏ như máu và đôi mắt quyến rũ của Huyết tộc, nhưng sự thuần khiết tận trong xương tủy vẫn không thay đổi được.

“Không biết, thật là một giấc mộng dài.” Mạc Phàm mở miệng nói.

Cảm giác như là đang ngủ ở ngọn núi phía sau trường học, rồi đột nhiên đến với thế giới này, Mạc Phàm có chút sợ sệt tất cả những thứ này, cứ như là một giấc mơ. Nghĩ đến thành phố này sắp bị lũ vong linh nuốt chửng, Mạc Phàm lại cảm thấy nếu là mơ thì còn tốt hơn một chút, nếu không sẽ có quá nhiều người chết.

“Ta đem vài linh hồn quỷ tướng thông qua huyết dịch phụng dưỡng cho ngươi, quá trình này đối với linh hồn của ngươi có chút xung kích, vì lẽ đó ta để cho ngươi ngủ say trong giấc mộng.” Liễu Như giải thích.

“Chẳng trách, ta cứ tưởng mình lại xuyên qua một lần nữa rồi.” Mạc Phàm nói.

“Xuyên qua lần nữa?” Liễu Như rất phối hợp kịch bản hỏi một câu.

“Khà khà, không nói những này, ma năng của ta xác thực đã khôi phục... Đúng rồi, Trương Tiểu Hầu bọn họ đâu?” Mạc Phàm vội vàng hỏi.

“Ngươi yên tâm, ta có để lại bên người Trương Tiểu Hầu một con dơi, nó sẽ giúp chúng ta tìm được hắn.” Liễu Như chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có nâng một con dơi đỏ như máu.

Bình thường bọn dơi đều rất xấu xí, nhưng con dơi này của Liễu Như lại quá đỗi dễ thương đi.

“Quân đoàn vong linh đến đâu rồi?” Mạc Phàm hiện tại quan tâm nhất chính là chuyện này.

Quân đoàn vong linh đông như kiến, một khi rơi vào trong vòng vây cua bọn chúng tuyệt đối không còn hả năng sống sót.

“Cách tường thành đại khái còn có sáu, bảy km, chúng ta hiện tại cách tường thành bốn km.” Liễu Như nói.

“...” Mạc Phàm cảm thấy Liễu Như bình tĩnh quá rồi.

Má ơi còn có 2 cây số a!!!!

...

Liễu Như hành động với tốc độ cực nhanh, nàng dùng hết tốc lực kéo Mạc Phàm băng qua đường phố, nhà lầu mà chạy. ..

Mạc Phàm dồn hết can đảm quay đầu lại nhìn, nhất thời một trận tê cả da đầu!

Nguyên lai vong linh đã nuốt hết một nửa Cổ Đô, ngoại thành đã sớm biến mất bên trong đại dương đen kịt kia, đám vong linh tràn ngậo khắp nơi khiến hắn không nhìn thêm được thứ gì khác, dù cho có cố gắnh phóng tầm mắt tới chỗ xa hơn nhưng vẫn chỉ thấy đám khô lâu dày đặc từ xa kéo đến khiến tâm hồn run rẩy!!

Bắc thành, sắp không còn tồn tại nữa!!

“Liễu Như Đại tỷ à, ngươi đánh thức ta muộn chút nữa, ta sẽ chết ở trên giường đó.” Mạc Phàm vẫn là không nhịn được nói một câu.

“Người ta thấy ngươi quá mệt mỏi mà.” Liễu Như ngượng ngùng nói.

“Mệnh quan trọng... Ồ, tiểu dơi của ngươi đi đâu rồi.” Mạc Phàm hỏi.

“Nó đang tìm tới chỗ của Trương Tiểu Hầu, đi theo ta.” Liễu Như nhảy lên trên cầu, Mạc Phàm ở giữa không trung chóng mặt đến phát điên.

Liễu Như nhẹ nhàng đặt chân lên cầu như một con chuồn chuồn chạm nước, thân thể ngay sau đó lại lập tức nhảy lên, Mạc Phàm trên tay nàng mà nói như không có tý trọng lượng nào vậy...

“Chúng ta không thể đi bộ được sao??” Mạc Phàm bị nàng xuay cho chóng cả mặt nói.

Liễu Như khẳng định là một proplayer của game Mario, những ngọn đèn đường thẳng tắp trên phố lại trở thành xa lộ của nàng, mấy con vong linh còn đang tha thẩn dưới phố kia hay những phương tiện hỏng hóc chắn ngang đường đều không tạo cho nàng một chút ảnh hưởng nào.

Tiêu sái có tiêu sái, mạo hiểm có mạo hiểm,  nàng có thể suy nghĩ một chút cho pháp sư có thể chất rất "yếu" như ta không. Kỳ thật “cưỡi” Liễu Như so với cưỡi Tật Tinh Lang còn mạo hiểm kích thích hơn nhiều.

“Kỳ quái, bọn họ đã ở lại chỗ này một thời gian rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì.” Liễu Như chuyển qua góc đường, phát hiện phía trước có một cái công viên nhỏ.

Mùa đông, cây cối trong công viên đều đã trần trụi, để lộ ra một làn da nâu sần sùi. Bên trong còn có tượng điêu khắc, núi giả, vườn hoa, áo nước, mang theo một chút phong cách của châu Âu, một cái công viên kỳ lạ xuất hiện giữa lòng thành phố cổ đại tại phương đông này.

Vào trong cái công viên kỳ lạ này, rất nhanh liền thấy mấy tên thôn dân của Hoa Thôn , bọn họ đang núp mình vào trong ngọn núi giả.

Thật kỳ lạ là, gần đó xuất hiện mấy con vong linh, những con vong linh này cách ngọn núi thôn dân trốn bên trong nhiều lắm chỉ mười mấy mét, chúng nó hoàn toàn phớt lờ bọn họ. Đổi lại nếu là người khác sẽ sớm bị lôi ra ăn thịt rồi!

“Những con vong linh này cũng không tấn công bọn họ, giống như mấy con ở ông Nguy Cư Thôn vậy.” Mạc Phàm nói.

“Nhưng cũng không phải vĩnh viễn, bọn họ mỗi tháng đều muốn chấp nhận dùng nước giếng làm lễ gột rửa, bằng không che chở sẽ nhạt đi.” Liễu Như nói.

“Bọn họ trốn ở chỗ này làm cái gì, rõ ràng vong linh không tấn công bọn họ mà.” Mạc Phàm cảm thấy rất là kỳ quái.

“Đi qua hỏi một chút là được rồi.” Liễu Như nói.

“Vẫn là quan sát một chút, cảm giác không được đúng lắm...” Mạc Phàm nói.

Liễu Như suy nghĩ một hồi, liền đưa bàn tay lên môi, nhẹ nhàng thổi.

Một đoàn khí màu đỏ thắm, đồng thời hóa thành vài con dơi nho nhỏ, như mấy con phi trùng chậm rãi bay vào không khí.

“Ta để chúng nó đi thăm dò, ta ngửi được một cái mùi hôi.” Liễu Như thấp giọng nói.

“Ân, cẩn thận mới là tốt.”

“Đúng rồi, khi ngươi tìm tới chỗ ta, ta luôn cảm thấy có người ở đằng sau đi theo chúng ta.” Liễu Như nói.

Mạc Phàm sửng sốt, mở miệng nói: “Làm sao không nói sớm!”

“Ta vẫn cho là người đã cho ta huyết thanh, nhưng trước đây không lâu đối phương không biết tại sao mà bại lộ một chút khí tức, ta mới phân biệt ra được.” Liễu Như nói.

“Người cho ngươi huyết thanh?” Mạc Phàm giật mình lần nữa.

“A, ta không có nói cho ngươi sao?” Liễu Như một mặt sững sờ nói.

“...” Mạc Phàm muốn quỳ với Liễu Như.

“Ta cho rằng ta nói rồi. Sự tình quá nhiều, đầu ta cũng có chút hỗn loạn, hơn nữa ta cũng không biết việc này có trọng yếu hay không, xin lỗi.” Liễu Như hướng Mạc Phàm lè lưỡi một cái.

“Việc này rất trọng yếu...” Mạc Phàm vốn là muốn bẩn thỉu Liễu Như vài câu, nhưng một vài ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, mới nói được nửa câu liền im lặng!

Liễu Như nhìn Mạc Phàm đột nhiên nghiêm túc, cho rằng chính mình phạm lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm.