“Liễu Như, ngươi nói có người đưa cho ngươi túi máu?” Mạc Phàm phi thường nghiêm túc dò hỏi.
“Đúng vậy, người này hơi thở che giấu rất tốt, trên thực tế khi chúng ta tiến vào Hoa Thôn là ta liền phát hiện, thẳng đến khi hắn đem túi máu tặng cho ta, ta mới dám chân chính xác định.” Liễu Như gật gật đầu.
“Có người vẫn luôn âm thầm đi theo chúng ta?” Tâm Mạc Phàm lập tức trầm xuống .
“Hẳn là không phải đi theo chúng ta, là đi theo người Hoa Thôn , nếu hắn đã đưa cho ta túi máu, ít nhất không phải địch nhân, nếu không ta đã chết.” Liễu Như nói.
"Hiện tại người đi theo chúng ta đâu?” Mạc Phàm lại hỏi.
“Hình như là……”
“Là ta!”
Liễu Như còn chưa nói xong lời, một giọng nói trung niên nam tử vang lên.
Hai người quay đầu nhìn, phát hiện mặt sau pho tượng điêu khắc chậm rãi đi ra một nam tử mặc áo choàng che mưa, nam tử tóc đen nhánh, khuôn mặt bảo dưỡng trẻ như 30 tuổi, nhưng trong hốc mắt lại tràn ngập dấu vết năm tháng.
“Ngươi là……” Mạc Phàm có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Mạc Phàm đối tên này nam tử có một ít ấn tượng, đúng là tên ôm một bé trai trong đám đông, hắn đem con của mình đưa cho một vị bác gái, chính mình đứng ở bên ngoài đám người. Làm Mạc Phàm khó hiểu chính là, hắn vẫn luôn đi theo mình làm gì, chắc không có khả năng là báo đáp ân cứu mạng của mình đi ?
“Phương Cốc!!” Liễu Như nhăn mặt, ánh mắt lộ ra địch ý!
Tên vong linh pháp sư tà ác này, là đao phủ tàn sát Hoa thôn thôn dân, Liễu Như đối với hắn không có nửa điểm hảo cảm, thậm chí cảm thấy người này có chút điên rồ!
“Hắn chính là Phương Cốc??” Mạc Phàm càng ngạc nhiên hơn.
Gia hỏa này giỏi lắm, tên Phương Cốc này giả thành người thường nấp trong đám đông, thậm chí còn ôm một đứa bé để ngụy trang.
“Tiểu cô nương, ta cảm thấy ngươi trước khi tức giận phải nghĩ rõ ràng, người muốn mạng ngươi cũng không phải là ta, đem ngươi bán cho đội săn yêu cũng không phải ta. Ta nói rồi. Ta chỉ cần người Hoa thôn chết, những người khác không gây hại ta, ta sẽ không lạm sát!” Phương Cốc chậm rãi đi tới.
Bên người hắn không có bất luận cái gì vong linh, giống như là cho hai người Mạc Phàm thấy hắn không có bất luận địch ý gì.
“Liễu Như, trước đừng kích động, nghe hắn nói xong…… Xem ra sự tình nhất định so với trong tưởng tượng của ta còn phức tạp hơn nhiều.” Mạc Phàm nói với Liễu Như.
Liễu Như hết thảy đều nghe Mạc Phàm. Chỉ có thể tạm thời hạ địch ý xuống.
“Ta trước hết phải làm sáng tỏ một việc, cái chết của người Nguy Cư thôn và sáu thôn khác cùng ta không có quan hệ.” Phương Cốc nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
“Trừ ngươi ra còn ai!” Liễu Như trừng mắt.
“Hắc Giáo Đình.” Phương Cốc bình tĩnh trả lời nói, nói xong câu đó hắn cố ý nhìn thoáng qua Mạc Phàm, hễ nhắc tới Hắc Giáo Đình thì phản ứng của Mạc Phàm tuyệt đối không bình thường.
“Tiếp tục nói.” Mạc Phàm biểu tình trầm xuống.
“Ta đem nước suối trong giếng luyện hóa vào trong thân thể vong linh, trong lúc vô tình phát hiện nước giếng có thể cho vong linh xuất hiện ban ngày. Thực hiển nhiên, Hắc Giáo Đình đã sớm biết bí mật này, bọn họ lựa chọn thời cơ thích hợp đem sáu thôn khác tàn sát, đem nước giếng của sáu thôn chiếm cho riêng mình. Tiếp sau đó bọn họ lệnh cho dược sư Tô Phóng lấy nước giếng làm vật dẫn, điều phối ra Cửu U chi lộ. Trộn lẫn vào trong mưa to, làm dấy lên trận cuốn lên trận hạo kiếp vong linh này.” Phương Cốc nói.
Mạc Phàm nghiêm túc nghe, lời Phương Cốc nói cùng với suy đoán lúc trước của hắn về nước mưa vừa lúc ăn khớp!
Quan trọng nhất chính là, Hắc Giáo Đình cũng từng lợi dụng Thánh Tuyền để điều phối ra cuồng bạo chi tuyền, một tay gây nên âm mưu Bác Thành !!
“Sau khi các ngươi mang theo người Hoa Thôn rời đi, ta đem những người ở lại giết hết, cũng mang đi nước giếng Hoa thôn.” Phương Cốc trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình .
“Rất tất yếu phải làm vậy sao?” Mạc Phàm hỏi lại một câu.
“Cừu hận chỉ có khả năng biến lớn, không có khả năng buông bỏ…… À, nhóm tiểu thám tử của ngươi đã trở lại, nhìn xem chúng nó có mang đến cho ngươi cái tin tức tốt không.” Phương Cốc chỉ chỉ những con dơi nhỏ mày đỏ bay múa trong không khí.
Liễu Như dùng tay đón lấy. Đem dơi nhỏ đặt ở bên tai, nghe chúng nhỏ giọng nỉ non.
Không bao lâu sau , Liễu Như liền dùng một đôi mắt nghi hoặc nhìn Mạc Phàm, nàng thấp giọng nói: “Bọn họ giống như bị bắt cóc, Phụ cận sau núi còn ẩn nấp một loại quái vật mặt khỉ màu đen dị dạng , đang đợi người nào đó chui đầu vô lưới.”
“Quái mặt khỉ màu đen dị dạng?” Mạc Phàm cảm giác cách miêu tả này thật quen thuộc .
“Là Hắc Súc Yêu cùng nguyền rủa súc yêu. Ta đã cùng chúng nó giao thủ qua. Bọn chúng tựa hồ muốn đem ta trở thành người của bọn họ, hiện tại đã bắt đầu tiến lại đây, muốn ta đem nước giếng Hoa thôn giao cho bọn họ. Thật đáng tiếc chính là ta đã đem toàn bộ rót vào trong thân thể vong linh, chúng là con dân của ta……” Phương Cốc nói.
“Ngươi hiện tại xuất hiện nói cho ta việc này, là muốn cùng ta liên thủ giải quyết người của Hắc Giáo Đình?” Mạc Phàm nói.
“Đúng. Ta thấy ngươi đi cùng với người phố Bác Thành, hóa ra ngươi đến từ Bác Thành. Ta phải nói cho ngươi một sự thật, thôn ta từ mười mấy năm trước nước giếng liền sẽ vô duyên cớ mà thiếu hụt, trước kia ta không biết vì sao, hiện tại xem ra hơn phân nửa là có phản đồ đem chúng đưa cho Hắc Giáo Đình dược sư làm thực nghiệm. Ở ba năm trước đây nước giếng thôn ta đột nhiên khô cạn, lượng lớn nước suối không biết tung tích…… Mà không bao lâu sau, Bác Thành tai nạn liền bạo phát.” Phương Cốc nói.
“Ngươi là nói, bọn họ lấy Bác Thành làm địa điểm thực nghiệm!” Hai mắt Mạc Phàm đột nhiên tràn ngập tơ máu, gằn từng câu từng chữ.
“Đúng vậy!” Phương Cốc gật gật đầu.
Liễu Như đứng nghe một đều cảm thấy ngây dại.
Tai nạn Bác Thành chính là cả nước đều biết a, thế mà chỉ là nơi diễn tập của Hắc Giáo Đình!!
Chẳng lẽ ở trong mắt Hắc Giáo Đình, mạng người thật sự ngay cả súc vật đều không bằng sao, có thể vì một cái mục đích như vậy tàn sát nhiều người!!
Liễu Như không có trải qua còn biết đó là một nơi địa ngục nhân gian, huống chi Mạc Phàm thân ở trong đó……
Khó trách khi nghe thấy tin tức này, Liễu Như có cảm giác Mạc Phàm cả người đều tản ra một cổ sát khí đáng sợ!!
Đó là cố hương Mạc Phàm a!
“Ngươi nói cho ta này việc này là vì cái gì?” Mạc Phàm lồng ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng trấn định hỏi.
“Bọn họ hiện tại bắt cóc người Hoa thôn, kỳ thật là muốn thiết kế cho ta nhảy vào, mà vị kia pháp sư bằng hữu của ngươi bởi vậy mà bị liên lụy. Cho nên chúng ta ba người liên thủ, ngươi cứu bằng hữu của người, ta giết chết truy binh Hắc Giáo Đình……” Phương Cốc nói ra mục đích chân chính của bản thân.
Hắc Giáo Đình không diệt, các thôn dân bị mình luyện chế thành vong linh là mục tiêu của họ.
Sinh thời Phương Cốc hắn không cách nào bảo hộ các thôn dân, nhưng sau khi bọn họ chết, chính mình tuyệt không cho phép họ bị khinh nhờn!!
“Như thế nào?” Phương Cốc thấy Mạc Phàm không trả lời, tiếp tục hỏi một câu.
Mạc Phàm lắc lắc đầu.
Phương Cốc nhăn mi lại, hắn cho rằng Mạc Phàm sẽ đồng ý, rốt cuộc bọn họ hiện tại có chung địch nhân, vị bằng hữu Trương Tiểu Hầu kia của hắn cũng bị bắt cóc .
“Ngươi giúp ta cứu bằng hữu của ta, ta phải tự mình làm thịt bọn súc sinh Hắc Giáo Đình!” Giọng Mạc Phàm giông như hàn băng, tràn ngập sát ý đến tận xương tủy!
Súc sinh!!
Súc sinh, Hắc Giáo Đình súc sinh!!
Bọn họ thế nhưng lấy Bác Thành làm nơi diễn tập!!
Toàn bộ Bác Thành chẳng lẽ chính là một con chuột bạch sao!!!!
……
Ông trời có thể mù mắt chó chịu đựng những thứ súc sinh sống ở trên đời này, Mạc Phàm tuyệt đối sẽ từng bước từng bước đưa bọn chúng đưa đến mười tám tầng địa ngục!!!!
.....