“Ngươi lại dám nghi ngờ chúng ta, đùa gì thế, chúng ta đều là những Pháp sư cao tầng, làm sao có khả năng là người của Hắc giáo đình được, ngươi cũng quá đề cao Hắc giáo đình rồi!” Lý Vu Kiên giận tím mặt nói.
“Người của Hắc Giáo Đình cũng sớm phản ứng lại thôi, họ sẽ tìm bằng được cái tên pháp sư vong linh Phương Cốc kia, chúng ta tốt nhất nên hành động trước khi Hắc giáo đình trước tìm ra hắn, bằng không vong linh khắp thành hoạt động cả ngày lẫn đêm, chúng ta tuyệt đối không có bất cứ hy vọng nào tới được hoàng lăng của cổ lão vương.” Nam tử thần bí nói.
“Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ thông báo cho Cấm Vệ Pháp Sư.” Hội trưởng Hàn Tịch lựa chọn tin tưởng, trên thực tế từ lúc nam tử thần bí mới đến trên mặt của hắn đều không có xuất hiện biểu tình gì, thậm chí thỉnh thoảng sẽ cùng thần bí nam tử giao lưu ánh mắt với nhau.
Giả như hiệp hội pháp thuật đều là giá áo túi cơm, mặc cho Hắc giáo đình tùy ý, như vậy chức vị hội trưởng này hắn cũng sẽ không có tiếp tục làm, càng thêm hổ thẹn với mấy triệu người dân Cổ Đô.
Việc thần bí nam tử xuất hiện ở đây, là ý của hắn.
Chuyện đến nước này nhất định phải đem toàn những điều bí mật nói ra, đồng thời tìm ra điểm then chốt trong âm mưu to lớn này, một lần đánh nát.
“Tựa hồ người của ta đã tìm được hắn.” Thần bí nam tử nở một nụ cười.
“Ân, trước tiên cần lấy lại được nước giếng đã.” Chúc Mông cũng cảm thấy không có phương pháp nào tốt hơn.
“Bây giờ ta sẽ đi gặp người của ta, các ngươi cứ chờ ở đó.” Thần bí nam tử nói.
Mọi người gật đầu, chờ đợi tin tức về người nọ.
Chờ sau khi người này rời đi, Chúc Mông nghị viên đúng là nhìn ra chút gì, thấp giọng hỏi dò hội trưởng Hàn Tịch nói: “Người của ngươi?”
Hàn Tịch khẽ gật đầu, cũng không có lộ ra.
“Thẩm Phán Hội?” Chúc Mông hỏi tiếp.
Hàn Tịch lắc đầu nói: “Thẩm Phán Hội e sợ cũng gặp phải một chút giám thị, ta phái người ngoài tới làm. Một trường máu me này đã có người ngửi được, chỉ là không có nghĩ đến mọi chuyện phát sinh so với tưởng tượng của chúng ta lại khó chống đỡ như vậy. Hắc giáo đình lần này e rằng cũng đã dốc toàn bộ lực lượng.”
“Thành phố đối mặt với tai họa như vậy, lại còn tồn tại một tên phản bội cầm thú, ai, cũng là chúng ta quá bất cẩn.” Chúc Mông than thở nói.
Hai người thấp giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt cũng nhìn quét qua toàn bộ những người ở đây.
Ở đây có hai vị trưởng lão của liên minh thợ săn, hai tên thợ săn vương, ba tên hội trưởng hiệp hội pháp thuật, hai tên chỉ huy quân đội, tổng huấn luyện viên Phi Giác, Lý gia hai vị cường giả, mỗi người ở đây đều nắm những quyền hành cực lớn trong tay , nếu là Hắc giáo đình đã thẩm thấu đến cấp bậc này, quả thật đáng sợ đến cực điểm!
“Ào ào rào ~~~~~~~~~”
Nước mưa vẫn liên tục xả xuống, rơi vào thành phố, nó lạnh giá xuyên qua bê tông thấm đến tận xương tủy của mọi người.
“Phía nam của gác chuông, phát hiện một bộ thi thể, tựa hồ là vị thần bí nam tử ban nãy.” Một tên Cấm Vệ Pháp Sư chỗ cao phi xuống, khuôn mặt ướt đẫm thông báo với các Pháp sư ở đây.
“Cái gì!!” Mọi người kinh hãi biến sắc, vội vội vàng vàng ra lệnh cho vị Cấm Vệ Pháp sư này dẫn đường.
Không bao lâu, bọn họ đã đến, quả nhiên có một người toàn thân mặc đồ xám trắng kín mít đang nằm ở đó, thân thể như có một tầng quỷ khí mờ nhạt bao phủ.
“Chuyện này... Chuyện này... Lại dám ở ngay dưới mắt chúng ta hành động, đám súc sinh Hắc giáo đình lại càn rỡ đến mức độ như thế này!” Chúc Mông giận dữ nói.
Thật vất vả mới có người tìm ra chân tướng, đồng thời tìm ra một phương pháp hóa giải, không nghĩ tới cách có mấy phút người này đã chết, không phải mang ý nghĩa rằng Hắc giáo đình đang ở ngay bên cạnh họ sao, đây là sự thực kinh khủng cỡ nào!!!
“Hội trưởng, phải làm sao mới ổn đây a!” Sĩ quan chỉ huy Lục Hư nói.
“Chúng ta thật sự đánh giá quá thấp Hắc giáo đình.” Trưởng lão Lăng Khê nói.
“Hiện tại hướng tìm Phương Cốc đã mất, chúng ta nên làm gì để tìm được hắn, thành phố quá lớn, lại hỗn loạn như vậy, nếu để người của Hắc Giáo Đình tìm ra hắn trước, tất cả hy vọng của chúng ta đều tan thành mây khói.” Tổng huấn luyện viên Phi Giác nói.
Trong khi mọi người ở đây còn đang kinh hãi, thì một người mặc áo màu trắng chậm rãi từ một bên đi ra, hắn đảo mắt buồn bã nhìn qua cái xác đang nằm dưới đất.
“Thực sự ta không muốn tin tưởng sự thực này, nhưng chính như ta nói với mọi người lúc nãy, có đồng đảng của Tát Lãng, hoặc chính Tát Lãng là một trong những người ở đây, vì vậy xin mọi người tha thứ cho ta khi đã phái giám để ý nhất cử nhất động của mọi người, phòng ngừa hành động tiếp theo của ta bị tiết lộ ra ngoài!” Phía sau mọi người phát ra một thanh âm, một thanh âm của người vừa rồi đã chết.
Chúc Mông sửng sốt, ông nhìn lấy thi thể, rồi quay lại thần bí nam tử đang đứng sau ông.
“Ngươi không chết??” Lăng Khê sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
“Trước khi hướng các ngươi vạch trần mọi chuyện, ta đã để thủ hạ của ta và ta mặc cùng một trang phục, nấp vào một góc nào đó ở gác chuông, ta nấp ở một chỗ, hắn giả trang ta đi tiếp ứng tin tức, ta thật sự rất hi vọng hắn có thể bình yên vô sự trở về, nhưng kết quả lại làm ta đau lòng, cũng có thể mọi người đều cảm thấy đau lòng.” Thần bí nam tử đi qua đoàn người, bây giờ chỉ còn lại cái xác không hồn của thuộc hạ hắn.
Đáng buồn nhất khi ngươi biết rằng một khi hắn ra ngoài chắc chắn sẽ chết, nhưng phải để hắn làm vậy, dù cho hắn có cam tâm tình nguyện...
Lý đại thế gia gia chủ Lý Vu Kiên là người ngạc nhiên nhất: Hắn vẫn không có phản ứng lại, trước đây không lâu hắn mới chỉ trích nam tử thần bí nói láo, nhưng sự thực bày ra trước mắt, trong bọn họ thực sự có người của Hắc giáo đình!
Vậy đến cùng là ai??
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người ẩn núp bên trong chúng ta chính là Tát Lãng, nếu không hoàn toàn chắc chắn, ta sẽ không để cho thủ hạ của chính mình hy sinh như vậy, hội trưởng, ngài đến truyền đạt chỉ thị tiếp theo đi.” Nam tử cung kính cho Hàn Tịch một cái lễ rồi nói.
Hàn Tịch gật gật đầu, tất cả những sắp xếp này hắn cũng đã sớm biết.
“Cổ Đô ngàn cân treo sợi tóc, ta thân là hội trưởng Hiệp hội Ma Pháp cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng phương pháp này, lời hắn vừa nói lúc nãy đều là sự thực, chúng ta thật không có bao nhiêu thời gian... Vì lẽ đó, chư vị, đắc tội rồi!” Hàn Tịch vung tay lên, nhất thời trong hẻm nhỏ xuất hiện một đội quân màu tím.
Cấm Vệ Pháp Sư hiện lên, cấp tốc đem các nhân viên cao tầng bao quanh vây nhốt, mọi người tỏ rõ vẻ kinh ngạc nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ta biết Tát Lãng chỉ có một người, nhưng để cho kế hoạch tiếp theo có thể thuận lợi, chỉ có thể mong mọi người chịu đựng, hạo kiếp nếu có thể dẹp yên, Hàn mỗ tất hướng về mọi người tạ tội!” Hàn Tịch lại vung tay lên, nhất thời một mảnh linh hồn màu tím bay tới, cấp tốc ràng buộc mọi người ở đây lại với nhau.
Trưởng lão Liên minh thợ săn Lăng Khê hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định nhìn hội trưởng Hàn Tịch nói: “Hội trưởng, chỉ mong ngươi làm như vậy sẽ không gây ra sai lầm, mất đi chúng ta, vong quân bát phương đánh tới không người nào có thể ứng phó nổi.”
“Nếu không mạo hiểm, Cổ Đô chắc chắn bị diệt, người của ta sẽ mau chóng tìm ra Phương Cốc, để đại quân vong tạm thời biến mất...”