Chương 4: Thức tỉnh hệ ma pháp

Edit: Cơ Hoàng

Ở trên sân, hơn hai mươi lớp sẽ cùng tiến hành thức tỉnh.

Mạc Phàm số bốn mươi tám, hắn là người cuối cùng trong lớp được nhận cơ hội thức tỉnh.

Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh cũng là thầy giáo ma pháp của hắn đã đứng trước hàng đầu tiên của lớp, việc thức tỉnh sẽ diễn ra công khai trước toàn trường. Các học sinh chỉ cần đứng yên, khi được gọi tên thì đi lên trước cờ, đặt hai tay lên Thức Tỉnh Thạch trước mặt giáo viên rồi từ từ cảm nhận.

"Này cái thằng vào bằng cửa sau kia, chắc mày không thức tỉnh thất bại đâu nhỉ? Tao nghe nói một số người thật sự không có năng lực sẽ xảy ra tình huống thức tỉnh thất bại. Tao thấy tốt nhất là loại rác rưởi như mày đừng lãng phí năng lượng đắt giá của Thức Tỉnh Thạch nữa." Ở một hàng khác, một bạn học cũ của Mạc Phàm tên là Triệu Khôn Tam nói.

Triệu Khôn Tam là chó săn của Mục Bạch, Mục Bạch cảm thấy gây sự với Mạc Phàm là tự hạ thân phận nên chắc chắn cậu ta sẽ để Triệu Khôn Tam ra tay.

Tình huống thức tỉnh thất bại mà Triệu Khôn Tam nói là có thật, Mạc Phàm cũng rất lo vụ này, vì về bản chất thì hắn là... ầy, hắn xuyên không tới đây. Nếu như thể chất có sự khác biệt so với những người nơi này thì hắn sẽ trở thành một câu chuyện cười vô cùng lớn!

"Anh Mạc Phàm, đừng để ý tới mấy thằng rác rưởi ấy. Tý nữa anh cứ thức tỉnh Hỏa hệ cho em, để tên đấy biết cái gì là mắt chó còn coi thường người khác!" Hầu tử Trương Tiểu Hầu được xếp cùng lớp với Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm im lặng, nếu là trước đây thì hắn sẽ dùng tài mắng người không lặp lại chữ của mình phun chết cái tên chó săn Triệu Khôn Tam kia, nhưng ngày hôm nay hắn không có tâm trạng đó. Một mặt là vì hắn thật sự rất hồi hộp, mặt khác là không biết tại sao cái dây chuyền màu đen mà hắn đeo trên cổ lại cứ rung lên một cách kỳ lạ như vậy.

Cái dây chuyền màu đen này là di vật của lão Doanh, ông lão bảo vệ sau trường trung học cơ sở lúc trước. Mạc Phàm nghi ngờ kẻ cầm đầu dẫn tới sự biến đổi của thế giới này chính là nó, bởi vì ngày đó Mạc Phàm đã đeo cái dây chuyền này và ngủ lại sau núi của trường.

Sáng nay cái dây chuyền nát này cứ không ngừng run rẩy như bị trúng tà. Dù hắn đã cố giữ nhưng nó vẫn không ngừng run, run tới nỗi hắn cũng không được yên thân.

Mẹ kiếp, mày run cái lồng ấy! Mày có thể nghiêm túc làm tốt bổn phận của một sợ dây chuyền hay không?

"Mục Bạch!" Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh hô một câu.

"Oa, bạn ấy là Mục Bạch hả? Đẹp trai quá, thành tích lại còn đứng đầu nữa."

"Đúng đấy, đúng đấy. Sáng sớm hôm nay tớ đã được gặp bạn ấy rồi, thật là may mắn. Không biết bạn ý sẽ thức tỉnh hệ gì nhỉ? Chắc không phải mấy hệ thời kỳ đầu cực kỳ yếu như Thủy hệ, Quang hệ đâu nhờ?"

Mục Bạch vừa đi lên thì lập tức nghe thấy tiếng mấy nữ sinh líu ra líu ríu trong lớp, đồng thời còn kéo theo sự liếc mắt không ngừng của mấy nàng mê trai ở những lớp mười khác.

Mục Bạch ra vẻ không thèm để ý nhưng ánh mắt lại rất hưởng thụ cảm giác được người ta bàn tán này. Cậu ta đi tới trước mặt thầy chủ nhiệm, gương mặt mang theo nụ cười khiêm tốn nhưng cũng rất tự tin.

"Mục Bạch, em là người của gia tộc họ Mục nổi tiếng bởi Băng hệ sao?" Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy."

"Tốt. Nếu thức tỉnh Băng hệ thì em sẽ có lợi thế hơn người khác rất nhiều, nhưng cũng đừng quên cố gắng tu luyện, dù sao thì thiên phú cũng không quyết định được tất cả." Tiết Mộc Sinh nói.

Mục Bạch gật đầu, trong lòng nói thầm: Đúng, thiên phú không quyết định được tất cả, nhưng không có thiên phú với của cải sẽ sống ở tầng đáy của xã hội vĩnh viễn!

Dưới sự cho phép của thầy chủ nhiệ, Mục Bạch chậm rãi đặt hai tay lên Thức Tỉnh Thạch đang trôi nổi.

Thức Tỉnh Thạch hiện ra hình la bàn dày đặc ngôi sao, có hình bàn tay rõ ràng. Trông Mục Bạch có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại căng thẳng bất an, từ từ đặt tay lên Thức Tỉnh Thạch...

Với huyết thống của cậu ta thì xác suất thức tỉnh Băng hệ là cao nhất, nhưng cũng có thể phát sinh một vài tình huống đặc biệt. Nếu xui xẻo thức tỉnh Thủy hệ hoặc là Quang hệ, có lẽ Mục gia sẽ không coi trọng cậu ta nữa. Dù sao bọn họ không thể lãng phí tài lực để tìm tài nguyên tương ứng với thuộc tính của cậu ta được.

Vừa đặt tay phải lên...

Thức Tỉnh Thạch đột nhiên phát ra tia sáng, những tia sáng này nối liền với nhau giống như một mạch máu đặc thù bò lên trên cánh tay phải của Mục Bạch.

Đây là lần đầu tiên mọi người được tận mắt nhìn thấy quá trình thức tỉnh, thế nên bạn nào cũng đều nhón chân lên nhìn Mục Bạch.

Mục Bạch đứng ở đó không nhúc nhích, dường như nghe được ý kiến cao minh mà thu được sự dẫn dắt rất lớn vậy, hơi ngẩng lên...

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt!"

Đột nhiên xung quanh Thức Tỉnh Thạch xuất hiện một luồng khí sương lạnh đang lượn lờ.

Những sương lạnh này càng ngày càng mạnh, thậm chí đã từ từ kết thành một lớp băng mỏng bám chặt vào vỏ ngoài Thức Tỉnh Thạch!

"Là Băng hệ, là Băng hệ kìa!"

Đột nhiên phía sau có người kêu to, trong đó còn kèm theo tiếng thét chói tai của một vài nữ sinh.

Mục Bạch nghe được tiếng vang, mừng rỡ mở mắt ra.

Quả nhiên là Băng hệ. Có được hệ căn cơ của Mục gia, cậu ta sẽ được Mục gia đón nhận dễ dàng hơn. Ngày thăng chức của cậu ta đã không còn xa nữa, giải quyết tên cặn bã của xã hội như Mạc Phàm dễ như bóp chết một con kiến... Ấy, quên mất, giờ cậu ta tức tỉnh Băng hệ rồi, xem như đã trở thành đệ tử chính thống của Mục thị thế gia, cậu ta không cần chấp nhặt với tên cà chớn này.

Phải nhìn xa trông rộng, đúng, nếu cậu ta nhìn xa trông rộng, không chừng còn có cơ hội được tu luyện với Mục Ninh Tuyết nữa!

"Tốt lắm, Băng hệ rất tinh khiết, tôi nghĩ trong thế giới tinh thần của em đã xuất hiện Tinh Trần của Băng hệ rồi. Hãy tu luyện nhiều hơn để nó càng thêm lớn mạnh!" Trong mắt thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh tràn đầy sự khen ngợi.

Trong thời gian thức tỉnh mà có thể làm đóng băng Thức Tỉnh Thạch, điều này chứng tỏ sức mạnh của loại Băng hệ này hơn hẳn người thường. Đây là một học sinh Băng hệ rất có thiên phú, ngày sau người này sẽ rất có tiền đồ!

"Người tiếp theo, Khâu Nguyệt Anh!"

Chủ nhiệm vừa dứt lời, một nữ sinh có gương mặt hơi nam tính đi ra.

"Tốt, là Thổ hệ. Tinh Trần của em không tồi, xem ra liên quan nhiều tới sự cố gắng trước đó của em!"

"Người tiếp theo, Hứa Thanh Lâm!"

"Cũng là Băng hệ."

Lúc này Mạc Phàm mới kiễng chân lên xem, hắn phát hiện lúc Hứa Thanh Lâm thức tỉnh Băng hệ thì chỉ xuất hiện hơi lạnh nhàn nhạt, không thể làm đóng băng Thức Tỉnh Thạch.

Có thể thấy, mặc dù cùng là Băng hệ nhưng thiên phú và tu vi của Hứa Thanh Lâm đều kém hơn Mục Bạch rất nhiều.

"Người tiếp theo, Lục Tiểu Bân."

"Ừ, Thủy hệ!"

"A a a, trời ạ, tại sao em lại là Thủy hệ? Phải là Hỏa hệ chứ!" Bạn Lục Tiểu Bân kêu lên, những người trong phạm vi hơn một trăm mét đều nghe thấy.

"Em đừng nản chí, tu luyện hệ nào cũng vậy cả, chỉ cần em có thể đạt đến cấp bậc Ma pháp sư trung giai thì sẽ có được nhiều ưu thế hơn." Trong mắt Tiết Mộc Sinh xen lẫn mấy phần thương hại, nhưng lại nói bằng giọng điệu trấn an.

Lục Tiểu Bân cũng hết cách, đành hồn bay phách tán trở lại vị trí của mình.

Thật ra lần thức tỉnh đầu tiên rất quan trọng, nếu thức tỉnh Hỏa hệ ở cấp bậc Sơ giai thì Ma pháp sư đã có sức chiến đấu nhất định, sau này tu hành cũng chiếm được không ít ưu thế.

Thủy hệ, ma pháp Thủy hệ sơ giai là Thủy Ngự, hiệu quả phòng ngự không mạnh bằng Nham hệ, tác dụng cũng không rõ ràng, ít nhất ở cấp bậc Sơ giai là như vậy.