Edit: Cơ Hoàng
“Người tiếp theo...”
“Người tiếp theo...”
“Người tiếp theo...”
“Trương Tiểu Hầu!”
Trương Tiểu Hầu đứng cách Mạc Phàm không quá xa, cậu ấy quay đầu lại nhìn Mạc Phàm một cái rồi nói: “Anh Mạc Phàm, em đi trước đây.”
“Cố gắng lên.”
“Hừ, chúc mày cũng thức tỉnh Thủy hệ.” Triệu Khôn Tam lập tức nói kháy.
Trương Tiểu Hầu trông như một con khỉ ốm đặt tay lên Thức Tỉnh Thạch. Không lâu sau một luồng gió xoáy kỳ lạ hiện lên, gió thổi mạnh đến mức vạt áo của thầy giáo bị bay lên kêu phần phật.
“Rất tốt, Phong hệ! Thiên phú của em không tệ, em phải cố gắng tu luyện, đừng lười biếng!” Mặt Tiết Mộc Sinh lộ vẻ hài lòng.
Tiết Mộc Sinh cảm thấy rất vui vẻ, mới đến số mười mấy mà lớp mình đã có hai học sinh có thiên phú tốt, nếu bọn họ cố gắng nỗ lực cũng có thể thi đậu học viện, đại học top đầu.
Đương nhiên bảo bối tốt nhất mà ông ấy nhặt được chính là học sinh Mục Bạch đứng số một rồi, em ấy không chỉ có thiên phú Băng hệ trác việt mà còn có cả một gia tộc Băng hệ chống lưng, tương lai có thể trở thành một trụ cột chống đỡ một phương!
Xem ra hôm nay ban số tám sẽ có cơ hội đứng đầu rồi.
“Người tiếp theo...”
“Người tiếp theo...”
“Người tiếp theo…”
“A!”
Trên Thức Tỉnh Thạch đột nhiên có một ngọn lửa màu cam vọt lên.
Tình huống này lập tức làm cho cả lớp trợn to hai mắt.
“Hỏa... Hỏa hệ!”
“Mẹ kiếp, lại còn là con gái nữa. Bạn nữ này tên gì nhỉ?”
Trong lúc nhất thời, nữ sinh thức tỉnh Hỏa hệ kia trở thành tiêu điểm của cả lớp. Hỏa hệ gần như là hệ Nguyên Tố xuất sắc nhất, là lựa chọn hàng đầu của hầu hết các Ma pháp sư cấp học đồ muốn thức tỉnh, đó là trong trường hợp bọn họ có thể lựa chọn...
Tiếc là Hỏa hệ khá kiêu ngạo, xác suất thức tỉnh khá thấp, trong một lớp học nhiều nhất cũng chỉ có ba người, xác suất chưa tới một phần mười.
“Cô ấy tên là Chu Mẫn, hình như là con gái của thầy cô nào đó trong trường mình.” Có người nhỏ giọng thì thầm.
“Trông khá xinh, mau đi làm quen thôi.”
“Cũng phải cẩn thận một chút. Nhìn sơ qua thì Chu Mẫn có vẻ rất điềm đạm biết điều, thực tế lại là đứa bạo lực. Nếu không thì sao một cô gái như vậy có thể thức tỉnh Hỏa hệ được?”
“Ừ, nghe cũng có lý.”
“Có thể xem như là con theo nghiệp mẹ, cô Văn Hoa mà biết chắc sẽ vui mừng lắm.” Chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói.
“Em cảm ơn thầy ạ.”
“Người kế tiếp... Phong hệ.”
“Người tiếp theo... Quang hệ.”
“Em đi nhảy lầu đây, thầy đừng cản em.” Bạn học Quang hệ nói.
“Người tiếp theo... Thủy hệ.”
“Bạn Quang hệ gì đấy ơi, chờ tớ chút, tớ nhảy lầu cùng cậu.”
“Người tiếp theo...”
...
Hầu như cả lớp đều đã thức tỉnh rồi, Mạc Phàm cầm số bốn mươi tám, trong lòng không ngừng sợ hãi, có lẽ cũng chẳng ai sốt sắng như Mạc Phàm. Một phần là vì gần ba tháng nay hắn mới được tiếp xúc với ma pháp, một phần khác là hắn thật sự rất lo lắng mình sẽ gặp phải tình trạng thức tỉnh thất bại!
“Số bốn mươi tám, Mạc Phàm!”
“Đến lượt anh rồi!” Trương Tiểu Hầu xoay đầu lại cổ vũ.
“Bán hết nhà cửa mới vào được đây, thôi mày đừng ôm hi vọng gì cả. Số may chút thì thức tỉnh Thủy hệ, Quang hệ, nếu không tu luyện tới cấp bậc Ma pháp sư trung giai thì cũng bằng vứt đi. Mà lỡ xui xẻo thức tỉnh thất bại, ái chà chà, coi như mày táng gia bại sản rồi.” Triệu Khôn Tam nói mát.
“Ngậm cái miệng chó của mày vào!” Trương Tiểu Hầu tức giận nói.
Ở trong lòng của Trương Tiểu Hầu thì Mạc Phàm chính là anh trai của cậu ấy, mặc dù thành tích ma pháp của Mạc Phàm rất kém cỏi, lần này cũng phải đi cửa sau mới được vào trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, nhưng Trương Tiểu Hầu không muốn nhìn thấy Mạc Phàm thức tỉnh một hệ nào đó kém hơn người khác.
Chín năm giáo dục ma pháp bắt buộc thực chất chỉ là để đặt nền móng cơ sở cho sự thức tỉnh, sau đó sẽ thông qua quá trình tu hành để đúc rút kinh nghiệm, tránh phải đi nhiều đường vòng hơn trong quá trình tu luyện. Nếu không học tốt sẽ có thể dẫn tới tình huống thức tỉnh bị thất bại, cũng có thể làm quá trình tu luyện bị đình trệ.
Mạc Phàm bước từng bước xuyên qua đám người.
“Chính là nó, hình như nó vào trường bằng cách đi cửa sau.”
“Đây là ai vậy? Đẹp trai quá.” Một nữ sinh nhỏ nhắn hỏi.
“Một học sinh cặn bã thôi, lúc trước tôi ở ngay cạnh lớp cậu ta này.” Một nữ sinh miệng rộng tóc quả nấm nói.
“Vậy hả? Chắc cậu ấy sẽ thức tỉnh một hệ kém cỏi lắm.”
“Có thể thức tỉnh thành công hay không còn là một vấn đề.”
“Tôi bảo này, mấy bạn có Quang hệ, Thủy hệ cũng đừng nản chí nha, chờ khi các cậu nhìn thấy bạn Mạc Phàm này thức tỉnh chắc các cậu sẽ vui mừng lắm đấy. Kết quả thi lần trước của cậu ta không tốt, nền tảng vô cùng kém, có khi còn bị thức tỉnh thất bại ấy.” Triệu Khôn Tam bị Trương Tiểu Hầu mắng nên tức, bắt đầu to mồm trào phúng.
Cậu ta vừa nói như thế, những bạn thức tỉnh Quang hệ, Thủy hệ kia lập tức ảnh giác cao độ. Nếu như có người xui xẻo thức tỉnh thất bại thì quá làm cho người ta... sướng.
“Đừng làm mất trật tự!” Tiết Mộc Sinh trừng mắt cảnh cáo Triệu Khôn Tam đang gây sự.
Mục Bạch khẽ nhếch mép, cậu ta muốn Mạc Phàm bị xấu mặt trước mặt mọi người. Cái thằng Mạc Phàm này vốn là một tên rác rưởi, hắn có tư cách gì tiếp cận đại tiểu thư Mục Ninh Tuyết cơ chứ? Cậu ta đẹp trai thế này, thiên phú ma pháp cũng tốt lại còn biết cố gắng nữa, Mục Ninh Tuyết nên thân cận với cậu ta mới phải.
“Cái thằng kia, tao nghe nói gia đình mày phải bán nhà để cho mày đi thức tỉnh, mày mà thức tỉnh thất bại thì tìm cái sông mà nhảy xuống chết quách đi cho xong, đừng làm cho gia đình mày phải xấu hổ nữa.” Khi Mạc Phàm đi qua, Mục Bạch nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm nhìn Mục Bạch một cái, kìm nén ý muốn chửi thằng ngu này. Hắn bước tới trước mặt thầy Tiết Mộc Sinh.
“Mạc Phàm, đặt tay lên đây đi.” Tiết Mộc Sinh nói bằng giọng hiền hòa.
Làm thầy chủ nhiệm, Tiết Mộc Sinh hiểu rất rõ hoàn cảnh của học sinh trước mặt...
Kết quả thi trung học phổ thông Ma pháp gần như đội sổ, nhưng vì cấp trên căn dặn mới được tiến vào trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan. Theo như những gì Tiết Mộc Sinh biết thì Mạc Phàm xuất thân từ một gia đình bình thường, không có bối cảnh, không có thiên phú, thành tích lại kém đến nỗi không ai dám nhìn. Có một học sinh như vậy trong lớp quả là một chuyện rất đau đầu, có lẽ sẽ kéo thấp thành tích của cả lớp xuống.
Thôi, hết cách rồi, coi như ông ấy xui xẻo đi, chỉ mong thằng nhóc này đừng thức tỉnh thất bại, nếu không ông ấy sẽ trở thành trò cười của cả năm học mất.
Tay Mạc Phàm đang không ngừng run rẩy, nói chung là vẫn hơi căng thẳng.
“Em bình tĩnh, đừng run.” Tiết Mộc Sinh nhắc nhở.
Mạc Phàm phải dùng tay trái cầm lấy tay phải của mình mới đặt được bàn tay lên Thức Tỉnh Thạch.
Lạnh quá, không biết có phải là do người vừa nãy thức tỉnh Băng hệ hay không mà bây giờ Thức Tỉnh Thạch khá lạnh lẽo...
Ồ, không đúng, tại sao lúc bắt đầu mình thấy tê dại, bây giờ lại toả nhiệt?
“Mau nhắm mắt vào, cảm thụ thế giới tinh thần của em đi!” Chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói.
Đây đúng là một học sinh có vấn đề, đến quy trình cơ bản này mà cũng không biết.
Mạc Phàm vội vàng nghe theo, nhắm mắt lại.
Thế giới tinh thần là thứ mà khi con người nhắm mắt lại trong đầu sẽ xuất hiện một vùng không gian trống rỗng. Bình thường thì đầu óc con người sẽ không ngừng tưởng tượng khiến khoảng không gian này xuất hiện những hình ảnh mơ hồ như trong phim điện ảnh. Mà nếu như chúng ta không nghĩ gì nữa, giữ cho cái đầu mình trống rỗng thì khoảng không gian này sẽ trông giống như bầu trời đêm không sao.
Trong thế giới tinh thần không có gì cả, thế nhưng khi Mạc Phàm đặt tay lên Thức Tỉnh Thạch lại có thể cảm giác được một luồng điện cực mạnh...
Nguồn sức mạnh này lan truyền từ bàn tay đến toàn thân, sau đó trong khoảng không gian thế giới tinh thần của hắn như đang nắm giữ một loại ma lực thần kỳ nào đó, một tia sáng màu tím bỗng xẹt qua theo đường vòng cung, rực rỡ tuyệt luân, chấn động tâm linh!