Edit: Cơ Hoàng
Tây Chiếu cốc, trong thung lũng nhỏ với đầy những vùng đất trũng khắp nơi này sẽ phát ra ánh sáng kỳ lạ khi nắng chiều chiếu xuống. Có người nói rằng nơi này có một số loài hoa đặc biệt sẽ nở rộ vào lúc chạng vạng, nghe có vẻ vô cùng đẹp, thậm chí còn thu hút một số nhà thám hiểm mạo hiểm đến đây để chụp ảnh...
Tuy nhiên, sự thật lại khiến người ta sởn tóc gáy, bởi vì sau khi ánh nắng chiếu xuống vùng đất màu mỡ này và tích lũy đủ độ ấm, đám Tích Lô Cự Yêu da nâu khổng lồ tiết ra vỏ sừng nhờn kia sẽ kết bè kết phái bò ra khỏi đầm lầy, đứng dày đặc, trải rộng khắp thung lũng nơi ánh hoàng hôn có thể chiếu sáng. Tuy da của chúng thô ráp nhưng lớp dầu tiết ra từ người chúng lại phản chiếu ánh sáng như lớp vảy, nên toàn bộ Tây Chiếu cốc mới phát ra ánh sáng kỳ lạ, như có châu báu ở khắp nơi.
Truyền thuyết này đã lưu truyền qua vô số thế hệ, người xưa thường cảm thấy rằng trong thung lũng bí ẩn kia đang giấu vô số kho báu, số kho báu đó đang chờ đợi một thợ săn dũng cảm mang ra công bố cho công chúng. Nhưng sau khi có không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở đây thì tấm màn đẹp đẽ và huyền bí này đã bị vạch trần và khiến vô số người phải kinh tởm.
Khi bộ lạc Động Đình hồ không ngừng mở rộng lãnh thổ, người dân dần rời xa khỏi khu vực này và chuyển đến những thành phố an toàn hơn, mà tin xấu về Tây Chiếc cốc thì vẫn còn truyền lưu...
Trên một con đường lầy lội dẫn thẳng đến Tây Chiếu cốc, một nhóm thợ săn được trang bị vũ khí hạng nặng đang dần di chuyển về phía Tây Chiếu cốc.
Bây giờ đang đúng lúc chạng vạng, Tây Chiếu cốc vẫn phát ra những ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người. Có lẽ chỉ cần sự thật không được tiết lộ, nơi này sẽ là một danh lam thắng cảnh, bởi vì ánh sáng phát ra từ sơn cốc thật sự quá đẹp.
“Chỉ cần tin tưởng tôi, trong Tây Chiếu cốc này nhất định là có bảo bối, tôi lấy mạng sống bảo đảm.” Thanh niên tóc đỏ vỗ ngực nói.
"Đi, đi, mày có thể nói tiếng người được không? Trong đội có phụ nữ kìa!” Người đàn ông đội khăn trùm đầu vừa nói vừa liếc nhìn người phụ nữ mặc áo bó màu đen đã gia nhập đội giữa đường.
Người phụ nữ mặc chiếc quần màu xanh quân đội, dù rộng thùng thình và thoải mái nhưng cũng không che được vòng ba đầy đặn đong đưa khi bước đi. Đôi chân dài thẳng tắp dù không đi giày cao gót lại càng khiến người ta suy nghĩ lung tung...
Có lẽ do nóng nên người phụ nữ đã cởi áo khoác ra, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo ngực thể hình màu đen bó sát, vòng một kinh người khiến mấy tên đàn ông đầy hormone trong đội ngày nào cũng phải lấy lý do đi vệ sinh để vào rừng giải quyết vấn đề sinh lý đang nổ tung trong người. Nếu không tự thẩm, bọn họ thật sự sợ mình sẽ phạm tội ở vùng hoang dã này, dù sao đội bọn họ đều là pháp sư và thợ săn nổi tiếng...
Người phụ nữ ăn mặc phóng khoáng này chắc chắn là không câu nệ tiểu tiết, chắc là quên mang theo kẹp tóc nên cô dùng cành cây búi mái tóc đen của mình lên, lộ ra khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, lấm tấm mồ hôi. Nhìn xuống theo chiếc cổ trắng nõn, có thể nhìn thấy đường rãnh sâu dưới lớp áo bó màu đen. Thật sự quá mê người, tuy nhiên quần áo và cách trang điểm giản dị của cô khiến toàn thân cô có vẻ hoang dã khiến người ta ngứa ngáy trong lòng!
“Kể ra thì cô nàng này cũng gan dạ, một mình chạy đến đồng bằng Động Đình hồ, may mắn gặp được chúng ta chứ gặp phải mấy đội pháp sư thợ săn vô lương, hiếp rồi giết, trần truồng nơi hoang dã thì ai quản được?” Đội trưởng Lương Đại Chuỳ hạ giọng nói với mấy người anh em ở xung quanh.
“Đội trưởng đừng nói nữa, nếu còn nói tiếp em sợ sẽ biến thành kẻ vô liêm sỉ mà anh vừa nói mất. Người phụ nữ này quá hấp dẫn!” Hoàng Trác Tư không nhìn được mà nhìn người phụ nữ này.
“Khụ khụ, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không? Kho báu ở Tây Chiêu cốc có thể giúp cho chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.” Người đàn ông tóc đỏ nghiêm túc nói.
Hóa ra đội năm người do Lương Đại Chuỳ đứng đầu này là đội thợ săn Đại Chuỳ nổi tiếng, tất cả các thành viên đều có thực lực pháp sư trung giai, là một đội pháp sư thợ săn tương đối nổi tiếng ở thành phố Bỉ Dực, có hiệu suất hoàn thành treo thưởng và nhiệm vụ khá cao.
Lần này họ biết được từ một người cung cấp thông tin rằng ở Tây Chiếu cốc có báu vật, hơn nữa giá trị hàng chục triệu trở lên nên nhóm người quyết định đến đây, đường xá xa xôi nhưng không hề cảm thấy gian khổ chút nào.
Không ngờ giữa đường lại gặp một nữ thợ săn đơn độc, nói là bị lạc đường, thấy năng lực của cô ấy không yếu, mọi người bèn dẫn cô ấy theo vì “có ý tốt”, cùng nhau đi đến Tây Chiếu cốc. Người phụ nữ cho biết cô không có hứng thú với kho báu mà chỉ đang điều tra một sự việc kỳ lạ để hoàn thành nhiệm vụ nào đó.
Trong đội bọn họ đều là cao thủ, đương nhiên không cần phải lo lắng người phụ nữ này có vấn đề gì hay không, ngược lại, dọc đường bọn họ phải lãng phí rất nhiều giấy vệ sinh, nếu cứ tiếp diễn bọn họ sẽ phải dùng đá và cành cây để làm sạch bộ phận nào đó…
“Phía trước là đến nơi rồi, chúng ta phải lập kế hoạch, chắc chắn không thể trực tiếp tấn công từ chính diện vào sơn cốc được, số lượng Tích Lô Cự Yêu ở đó đủ để chúng ta giết bảy ngày bảy đêm.” Người đàn ông tóc đỏ chịu trách nhiệm hoạch định chiến lược nói.
“Đưa bản đồ địa hình cho tôi.” Người phụ nữ gia nhập giữa đường nói.
"Ly Mạn, chẳng lẽ cô cũng là một nhà phân tích trong đội ngũ?” Tóc đỏ rất hứng thú hỏi.
“Tôi thường chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề.” Ly Mạn nói thẳng.
Người phân tích của đội là bộ não của đội, chịu trách nhiệm lập ra kế hoạch. Sau khi kế hoạch được đội trưởng phê duyệt, các thành viên trong đội phải nghiêm túc thực hiện. Một đội thợ săn pháp sư không có đầu óc thì dù thực lực có mạnh đến đâu cũng sẽ bị chôn thây nơi hoang dã, trong nhiều trường hợp, thực lực còn không có ích bằng chỉ số IQ và kinh nghiệm hữu dụng!
“Trời đã tối rồi, chạng vạng ngày mai chúng ta sẽ đi vào thung lũng.” Người đàn ông tóc đỏ tiếp tục nói.
“Vào thung lũng lúc chạng vạng, Hồng Điểu, chẳng phải trước đó mày đã nói lúc chạng vạng bọn Tích Lô Cự Yêu đều sẽ ra khỏi tổ của chúng sao? Lúc đó chúng ta sẽ đi vào chẳng khác gì đến đưa cơm cho bọn nó.” Hoàng Trác Tư nói.
“Cái này mày không hiểu đâu!”
Đội trưởng Lương Đại Chuỳ lại rất tin tưởng Hồng Điểu, trực tiếp chấp hành theo kế hoạch của hắn.
...
Vào lúc chạng vạng ngày hôm sau, đội pháp sư thợ săn xuất hiện ở phía Đông thung lũng. Họ đi theo một con đường có vẻ đầy rẫy nguy hiểm để tiến vào thung lũng, cơ bản là không gặp phải một con Tích Lô Cự Yêu nào ở trên đường đi khiến Hoàng Trác Tường vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao mày biết ở đây không có thằn lằn?” Hoàng Trác Tư hỏi.
“Chẳng phải chúng nó thích tắm nắng sao? Mọi người nhìn xem, phía Tây của Tây Chiếu cốc tương đối thấp, tất cả Tích Lô Cự Yêu đều ra khỏi tổ để đón ánh nắng, điều đó có nghĩa là chúng đều đi tắm bùn ở phía Tây, đương nhiên là phía Đông sẽ không có gì.” Hồng Điểu tự hào nói, vừa nói vừa không khỏi liếc nhìn người phụ nữ tên Lý Mạn kia, hy vọng có thể nhìn thấy một tia ngưỡng mộ trong mắt cô.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Ly Mạn rất nghiêm túc và không có phản ứng gì.
Dường như không quan tâm đến kho báu trong thung lũng, thay vào đó cô ấy có hứng thú với mấy xác chết của một số Tích Lô Cự Yêu xuất hiện gần đó hơn, và còn lẩm bẩm: “Sấm sét đâm xuyên, hạ gục trong nháy mắt... Chắc là đang ngày càng đến gần với gã đó!”