Edit: Cơ Hoàng
“Nói vậy là các người muốn nuốt tiền của tôi?” Trương Tiểu Hầu nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Lão chủ béo và dk đều cười phá lên, nói: “Đúng thì sao? Thời buổi này vẫn có người giao thẻ tài khoản dễ dàng như vậy, nhóc con, có phải mày vừa đi từ núi sâu rừng già ra, chưa từng đến thành phố lớn bao giờ không?”
Lão chủ béo chưa từng gặp ai ngu như vậy.
dk cũng thế, vừa bán vừa lừa người ta nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa gặp tên ngốc nào dễ tin người như thế.
Chín triệu coi như là học phí cũng không tệ, không chừng lần sau cậu ta còn mất cả mạng sống cũng nên.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí!” Nếu Trương Tiểu Hầu đã các định được đám này muốn nuốt tiền của mình thì sẽ không nói đạo lý với họ nữa.
Bộ Quân sự có văn bản quy định rõ ràng, không được động thủ với bất kỳ công dân hay ma pháp sư nào, trừ khi đối phương cố ý lừa dối hoặc có thủ đoạn bạo lực trước.
“Sao nào? Mày còn dám động thủ với bọn tao? Mày nghĩ chỗ bọn tao chỉ là cửa hàng buôn bán nhỏ thôi ư? Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu, Tứ Ngưu, chúng mày ra đây, có thằng nhóc đến gây chuyện, mau dạy cho nó bài học rồi ném ra ngoài đi!” Lão chủ béo hét to một tiếng về phía nhà sau.
Không lâu sau lập tức có bốn gã đàn ông mặc áo vest xuất hiện, trong số bốn người thì trên người của kẻ tên Đại Ngưu có hơi thở ma pháprất mạnh, vừa nhìn đã biết không phải ma pháp sư sơ giai.
“Không ngờ lại có người tự tìm đến đau khổ… ồ, còn là một người trẻ tuổi. Biết điều thì mau cút ngay, đừng để bố mày ra tay, không dễ chịu đâu.” Đại Ngưu cười nhạo nói.
“Đúng vậy, đại ca của bọn tao là pháp sư thợ săn nổi tiếng, từng cùng một đội săn giết yêu ma cấp Chiến Tướng, tên nhóc vừa thấy yêu ma cấp Nô Bộc đã sợ vỡ gan như mày nên cút về bú sữa đi!”
Bốn người này vừa xuất hiện đã cười nhạo Trương Tiểu Hầu một phen.
Đúng là bộ dạng của Trương Tiểu Hầu có hơi non nớt, giống như một cậu học sinh chưa biết mùi đời, loại người này rất dễ bị hù doạ.
“Nghe có vẻ ghê gớm nhỉ?” Trương Tiểu Hầu cũng cười lạnh lùng, liếc nhìn lão chủ béo nói: “Tấm thẻ trên tay ông, trong 9 triệu đó có 3 triệu là tôi vừa bán một ma cụ trên người mà có, 6 triệu còn lại là tôi giết rồi lấy được từ thi thể của 12 con yêu ma cấp Chiến Tướng, 231 yêu ma cấp Nô Bộc. Ở quân khu, vật phẩm thu được do giết chết yêu ma khi hành động độc lập thuộc về sở hữu cá nhân.”
Người trong cửa hàng đều ngẩn ra, từng người đánh giá Trương Tiểu Hầu từ đầu xuống chân một phen rồi lại không nhìn được mà cười phá lên.
“Ha ha ha, ha ha ha, cười chết mất, tao cười chết mất.”
“Một tên nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám nói một mình giết chết yêu ma cấp Chiến Tướng. Bố mày phải theo một đội có 4 pháp sư trung giai, 12 pháp sư sơ giai, tổng cộng 16 người hợp sức mới giết được một con Cự Vong Tích, thế mà mày không biết xấu hổ dám nói một mình giết được 12 con? Mày đúng là người chém gió ghê nhất mà tao từng gặp đấy!” Đại Ngưu cười không nhặt được mồm.
Trông tên nhóc này cùng lắm mới 20 tuổi, cả thành phố mới có vài người đạt đến cấp bậc trung giai khi mới 20 tuổi, mà bọn họ có ai là không xuất thân từ gia tộc lớn, đứng đầu trong đại học? Làm gì có ai chạy loạn khắp nơi như tên nhóc này?
“Đừng nhiều lời với nó nữa, đánh nó ra ngoài đi!” Nhị Ngưu đeo hoa tai khổ lớn nói.
Trương Tiểu Hầu cũng không muốn nhiều lời với những kẻ này, cậu khẽ lùi về phía sau mấy bước.
Cũng không phải cậu sợ bọn họ, mà cậu sợ xà nhà của cửa hàng này rơi xuống sẽ ngộ thương bản thân.
“Nhóc con, để tao cho mày biết uy lực của ma pháp trung giai là như thế nào, cho mày biết cái gì mới là Tinh Đồ!” Đại Ngưu đứng tại chỗ, hơi thở ma pháp trên người gã kích động, dưới chân xuất hiện từng Tinh Quỹ đang được phác hoạ một cách thong thả.
“Ông chậm vãi!” Trương Tiểu Hầu mỉm cười, khi đối phương còn chưa phác hoạ được ⅓ Tinh Đồ thì Tinh Đồ Phong hệ của cậu đã thành hình!
Tốc độ phóng thích của cậu cực nhanh, thậm chí ba tên Nhị Ngưu, Tam Ngưu, Tứ Ngưu vẫn còn đang vẽ ma pháp sơ giai thì Trương Tiểu Hầu đã hoàn thành ma pháp trung giai.
“Phong Bàn!”
Trương Tiểu Hầu do dự một hồi, cuối cùng vẫn không sử dụng Phong Bàn cấp thứ hai.
“Phong Bàn - Long Quyển!”
Cuồng phong chợt nổi lên, Trương Tiểu Hầu điều khiển dòng khí hung hãn này nhanh chóng ngưng tụ lại, hơn nữa hoá thành lốc xoáy xoay tròn cực lớn ở trong cửa hàng!
Phạm vi lốc xoáy ngày càng lớn, toàn bộ đồ vật được bày trong cửa hàng đều bị cuốn vào, một cái kệ thuỷ tinh bị gió đập nát.
Phong Bàn vẩn đục có sức hút cực mạnh, Đại Ngưu cũng là pháp sư trung giai bị cuốn lên đầu tiên.
“Ôi… má ơi!” Lão chủ già và Đại Kim nhìn thấy Long Quyển này cứ thế xuất hiện trong cửa hàng nhà mình thì sợ tới nỗi tè ra quần, vội vàng bỏ chạy ra nhà sau.
Nhưng dù có chạy trốn đến nhà sau cũng vô dụng, Phong Bàn Long Quyển rút cả bờ tường lên, ba tên pháp sư khác chẳng có đường sống nào mà phản kháng, toàn bộ bị cuốn vào trong Phong Bàn…
Sau 12 giờ trưa, phố hẻm vốn yên lặng an tường, nhưng khi xóm giềng xung quanh nhìn thấy một chiếc vòi rồng vẩn đục, cao chót vót đột nhiên xuất hiện trong một cửa hàng ma pháp thì đều sợ đến mức hồn phi phách tán!
Ma pháp đến mức đó ngay cả nhà còn bị tốc lên từ mặt đất, nói chi là con người?
Toàn bộ cửa hàng bị đánh sập trong nháy mắt, Trương Tiểu Hầu đứng trong gió sợ sẽ ngộ thương người vô tội nên mới nhanh chóng xua tan hiệu ứng sức thổi quét tiếp theo của Phong Bàn - Long Quyển. Uy lực này đã đủ đánh ngu đám người trong cửa hàng kia rồi!
Cửa hàng giờ chẳng còn gì, dưới đất đầy mảnh vụn thuỷ tinh, chỉ còn lại khung nhà như một cái thùng rỗng.
Trương Tiểu Hầu dẫm lên đống đổ nát, chả thèm nhìn mấy pháp sư thích giúp cái ác như đám Đại Ngưu lấy một cái, lập tức đi đến trước mặt lão chủ béo và Đại Kim.
“Thẻ kim cương!” Trương Tiểu Hầu không muốn giết người, trên thực tế nếu có ngộ sát loại ma pháp sư và chủ cửa hàng đểu cáng như bọn này thì cậu cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự quá nặng.
Trên người lão chủ béo đầy mảnh vỡ thuỷ tinh, quần áo nhăn nhúm, người đầy thương tích giống như một con chó già.
Gã run rẩy lấy thẻ ra, trả lại Trương Tiểu Hầu.
Trong quá trình này, lão chủ béo và lái buôn Đại Kim đều trong trạng thái hoảng sợ vô hạn. Bọn họ cứ nghĩ Trương Tiểu Hầu mới 20 tuổi cũng chỉ là một ma pháp sư sơ giai, có mấy người Đại Ngưu ở đây, muốn đuổi cậu đi là chuyện rất dễ dàng. Ai ngờ bốn người kia cứ thế bị cậu đánh ngã chỉ bằng một chiêu…
Bây giờ có nói đối phương có thể một mình giết chết yêu ma cấp Chiến Tướng thì lão chủ béo cũng tin ngay.
Thực lực của tên nhóc này khủng bố hơn nhiều so với những thợ săn già đời mà gã từng gặp!
“Đây là chứng minh sĩ quan quân đội của tôi, tạm thời tôi không muốn để người khác biết tôi đang ở thành phố Bỉ Dực, nếu người của Hiệp Hội Ma Pháp đến thì nói chuyện này do các người tự gây ra đi.” Trương Tiểu Hầu lấy lại thẻ kim cương, đá lão chủ béo một cái rồi nói.
“Sĩ… sĩ quan, ngài là sĩ quan…” Lão chủ béo ngu người rồi!
Đúng rồi, vừa nãy cậu ta có nói cậu ta là quân pháp sư…
Xong rồi, xong rồi, chọc phải sĩ quan quân sự, đời này gã đừng mong sống yên ổn.
Lão chủ béo tức giận nhìn lái buôn Đại Kim, ánh mắt như đang nói: Tên ngu này, sao lại dẫn một sĩ quan đến đây, có biết người do quân đội bồi dưỡng ra toàn là bọn quái thai không!
Lái buôn Đại Kim càng khóc lóc thảm thiết.
Gã chưa từng gặp sĩ quan nào trẻ tuổi như vậy ở thành phố Bỉ Dực, được chưa?
Đây đâu phải câu được một con cá lớn, phải là một con cá mập trắng mới đúng!