Edit: Cơ Hoàng
Ngủ một giấc mệt mỏi, trong đầu Trảm Không vẫn nghĩ về chuyện kỳ lạ xảy ra ở Động Đình hồ kia.
Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc đó có phải là chuyện do Mạc Phàm bị ác ma hoá gây ra hay không, nếu đúng thì chứng tỏ Mạc Phàm vẫn chưa chết. Nhưng liệu cậu ấy còn giữ được lý trí không, sao cậu ấy phải giết Tích Lô Cự Yêu ở Động Đình hồ không ngừng như vậy?
Cả một đêm gần như không ngủ được, sáng sớm Trảm Không đã một cấp dưới cũ của mình, định để cho anh ta đem theo vài người đến đồng bằng Động Đình hồ ở Tây Bộ xem xét một phen.
“Thưa chỉ huy, trời chưa sáng thì Trương Tiểu Hầu đã rời khỏi quân khu, nhìn những thứ cậu ta mang theo thì có vẻ cậu ta định đi xa khá lâu.” Cấp dưới nói.
“Thằng ngu này!” Trảm Không mắng một câu.
“Có cần cho người bắt cậu ta về không? Chắc là cậu ta chưa đi xa đâu, tự ý rời khỏi chức vụ sẽ bị buộc tội rất nặng!” Cấp dưới nói.
“Chú bổ sung cho cậu ta một nhiệm vụ, sau đó đến phòng tôi đóng dấu. Tuy tên nhóc này hơi ngốc nhưng cũng là một hạt giống tốt.” Trảm Không nói.
“Vâng!”
“Dạo này bộ tộc Ma Lang lại có gì đó khác thường, tôi phải đi xử lý. Chú đưa mật thư này đến quân khu Bỉ Dực, Thu Tín là đàn anh của tôi, anh ấy sẽ biết cách xử lý chuyện lạ ở Động Đình hồ như thế nào. Mặt khác, nếu nhìn thấy tên ngốc Trương Tiểu Hầu kia thì nhờ anh ấy đưa cậu ta trở lại, đừng để cậu ta chết ở bên ngoài!” Trảm Không nói với cấp dưới cũ.
“Rõ, tôi đi làm ngay.”
…
…
Thành phố Bỉ Dực, Trương Tiểu Hầu mặc trên người bộ quần áo giống như một thợ săn, vội vàng bắt lấy một người đi đường hỏi thăm trung tâm mua bán ma pháp ở nơi này.
“Xin hỏi ở đây có bán tinh phách không?” Trương Tiểu Hầu kéo vành nón cao lên một chút, để lộ đôi mắt nhỏ.
“Đương nhiên là có, nơi này là chỗ nào chứ, thành phố Bỉ Dực đấy. Là pháo đài ở gần bộ lạc Động Đình hồ nhất, là thành phố gần chỗ yêu ma nhất, không cần biết là quân đội hay thợ săn, bọn họ không lúc nào là không chém giết với yêu ma ở Động Đình hồ. Mỗi tháng, xác của Tích Lô Cự Yêu có thể xếp vòng quanh trái đất hai vòng. Mặc dù tinh phách quý hiếm nhưng chắc chắn là có bán, ngày nào cũng có, cũng có không ít hàng mới.” Người qua đường nói một cách sinh động.
“Được, vậy thì tốt!” Trương Tiểu Hầu gật đầu.
“Nhóc con, xem ra cậu muốn mua tinh phách nhỉ? Thật ra chỗ tôi cũng có hàng, nếu cậu muốn, tôi có thể giảm giá cho cậu. Dù sao có đến trung tâm thương mại thì cũng bị đẩy giá ăn chênh lệch một khoản khá lớn.” Gã nói như một lái buôn mặt dày.
“Thật vậy sao?” Trương Tiểu Hầu hưng phấn nói.
Cậu không ngờ mình lại may mắn như vậy, tùy tiện hỏi một người bày quán bán hàng ma pháp đã gặp được chỗ bán tinh phách, không hổ là thành phố Bỉ Dực. Ở một số thành phố nhỏ khác tinh phách còn phải đấu giá.
“Đương nhiên rồi, chủ yếu là cậu có đủ tiền không?” Lái buôn mặt dày nói.
“Đủ, tuyệt đối đủ, tôi có chín triệu…”
“Chín… Chín triệu?” Lái buôn mặt dày ngẩn người, nhìn kỹ nhóc con trông có vẻ chất phác này một lần nữa.
“Đúng vậy, tôi vốn định mua ba cái, nhưng nghe nói giá của một cái tinh phách bình thường cũng ít nhất là ba bốn triệu, loại tốt một chút cũng phải hơn năm triệu… Tôi chỉ có chín triệu, còn phải bán một cái ma cụ mới gom được nhiều tiền như vậy. Không biết anh có thể bán cho tôi ba triệu một cái không?” Trương Tiểu Hầu hỏi.
Lái buôn mặt dày sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, gã không ngờ mặt mũi Trương Tiểu Hầu bình thường, dáng vẻ thật thà lại có một khoản tiền lớn như vậy!
“Ba cái… ba cái thì ba cái, chuyện làm ăn này chúng tôi hơi lỗ, nhưng thấy cậu cần gấp như vậy, tôi đành mạo hiểm bị cấp trên mắng chửi mà liên lạc giúp cậu vậy.” Lái buôn mặt dày nói.
“Vậy thì thật sự cảm ơn, đúng rồi, tôi nên xưng hô với anh như thế nào?” Trương Tiểu Hầu nói.
“Tôi tên… thôi cậu cứ gọi tôi Đại Kim là được!”
“Được, cảm ơn anh Đại Kim. Anh có bản lĩnh thật, ba cái tinh phách cũng không lấy được dễ dàng đâu.”
“Đương nhiên, ha ha ha!” Lái buôn mặt dày cười đắc ý.
…
Trương Tiểu Hầu đi theo Đại Kim rẽ trái rẽ phải, đến một cửa hàng ma pháp mà bảng hiệu bám đầy tro bụi.
Ngoại trừ chợ ma pháp và hội đấu giá ra còn có một vài cửa hàng ma pháp tư nhân. Hầu hết các vật phẩm trong các cửa hàng ma pháp này đều do một số thương nhân giao dịch với các ma pháp sư mà có được thông qua một số phương pháp đặc thù. Giá cả thường rẻ hơn ở chợ ma pháp và hội đấu giá. Có rất nhiều thợ săn muốn đào bảo vật sẽ đến những cửa hàng ma pháp kiểu này, chưa kể giá cả trong cửa hàng ma pháp thường rất dễ thương lượng.
Dẫn Trương Tiểu Hầu đến cửa hàng ma pháp, Đại Kim nở nụ cười, mời Trương Tiểu Hầu vào phòng khách trong cửa hàng ngồi đợi.
Cửa hàng này không có ai đến xem, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa, nhưng cũng có trưng bày một ít ma khí và ma cụ, cùng với một ít ma thạch tiêu chuẩn.
Đại Kim bảo Trương Tiểu Hầu ngồi xuống trước, còn gã thì đi ra phía sau, mặt cười gian xảo thương lượng với ông chủ nặng gần trăm cân kia.
“Bán mấy cái nguỵ tinh phách đợt trước mua vào với giá hai trăm ngàn kia cho nó đi. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của nó thì khả năng cao không phân biệt được tinh phách thật hay giả đâu, huống hồ, cho dù nó biết… hắc hắc!” Đại Kim thấp giọng nói.
“Tìm người của Hiệp Hội Ma Pháp tới xử lý cũng vô dụng, chúng ta cứ nói là do nó bảo tồn không đúng cách khiến năng lượng tinh phách bị xói mòn, chuyện sẽ không liên quan tới chúng ta, ha ha ha!” Ông chủ béo cười theo Đại Kim, tiếp tục nói: “Sau này nếu ngoài đường lại có tên nào ngu như thế thì dẫn đến chỗ tao.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đều là người quen cả.”
Sau khi hai người hợp mưu một phen, lão chủ béo lấy ba cái ngụy tinh phách tới.
Thật ra ngụy tinh phách cũng là tinh phách, chỉ là do phương thức thu thập không đúng hoặc là không dùng đồ đựng bảo quản khiến phần lớn năng lượng bị xói mòn. Thứ này cũng có một chút tác dụng, nhưng không thể so với tinh phách thật được. Ở chợ ma pháp sẽ không bán thứ này nhưng ở cửa hàng nhỏ thì khác.
“Hàng ở đây, nhưng cậu phải cho chúng tôi kiểm tra tiền trước đã. Cửa hàng của chúng tôi nhỏ, lỡ cậu lừa gạt chúng tôi, lấy đồ lại đưa chúng tôi tiền giả thì không hay.” Lão chủ béo kiêu căng ngạo mạn nói với Trương Tiểu Hầu.
“Tiền đều ở trong tấm thẻ kim cương này.”
“Thẻ kim cương? Thẻ này là không có mật khẩu, chỉ cần đến Hiệp Hội Ma Pháp hoặc Liên Minh Thợ Săn là có thể rút tiền sao?” Đại Kim đã cười híp mắt lại.
Loại thẻ kim cương này được ma pháp sư dùng để giao dịch với số tiền lớn được thuận tiện hơn, không cần đăng ký chính chủ, có phần giống với chi phiếu. Thứ này rất tốt, hợp để làm những giao dịch không chính đáng!
“Cậu nhận hàng đi, tôi phải kiểm tra thẻ này một chút.” Lão chủ béo nói.
Trương Tiểu Hầu cũng không nghĩ nhiều, đưa thẻ kim cương cho lão kiểm tra, còn bản thân cũng cầm lấy ba đồ đựng tinh phách kia mà kiểm tra hàng.
Thế nhưng mới vừa dùng ý niệm thăm dò vào trong, Trương Tiểu Hầu lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Tinh phách này không đúng!” Trương Tiểu Hầu cau mày nói.
“Cái gì không đúng, rõ ràng là do cậu không cẩn thận làm năng lượng thoát ra ngoài!” Lão chủ béo ra vẻ kinh ngạc.
“Trả thẻ kim cương lại cho tôi.” Trương Tiểu Hầu đưa trả ba đồ đựng cho bọn họ.
“Thẻ kim cương cái gì, chẳng lẽ mày không biết quy định giao dịch của cửa hàng sao? Ở đây đều là khách hàng xem hàng trước, kiểm tra hàng xác nhận không có vấn đề gì mới đưa tiền, mày còn chưa cả kiểm tra, sao tao có thể lấy được thẻ của mày?” Lão chủ béo nói.
Sắc mặt Trương Tiểu Hầu tối sầm xuống.
Không ngờ bọn họ lại bắt tay lừa gạt mình!
Lão chủ to béo và Đại Kim đều cười tà ác, với tay già đời thường xuyên trà trộn trong đủ loại người như Đại Kim, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhóc con này mới ra đời chưa có kinh nghiệm. Chỉ là gã không ngờ được nhóc con này lại có nhiều tiền như vậy, là một con cá lớn hiếm có!
Thời buổi này có quá ít người dễ bị lừa như vậy!