Edit: Cơ Hoàng
Mục Trác Vân biết con gái mình hôn mê nên không biết được những chuyện xảy ra sau đó, nên đã nói những chuyện mình biết cho Mục Ninh Tuyết.
“Haizz… thật không ngờ tên nhóc này lại có tình nghĩa như thế, xả thân dẫn Cự Tích Ngụy Long ra ngoài đánh nhau với Lục Niên, song phương đều bị thương, thế nên mấy người các con mới được cứu. Lần trước Mạc Gia Hưng từng tới thăm con, bố đã an ủi ông ấy một phen. Bố muốn ông ấy làm việc theo bố và sẽ trả lương cao cho ông ấy, tiếc là ông ấy từ chối.” Mục Trác Vân nói với vẻ mặt đầy thương tiếc.
Mục Trác Vân vốn không thích tên nhóc con Mạc Phàm này, nhưng biết hắn đã liều mạng cứu con gái mình nên không thể không thay đổi cách nhìn về Mạc Phàm. Ông ta cũng đã sai cấp dưới chăm sóc người nhà Mạc Phàm một chút, dù sao cũng phải cho cho người ta một lời giải thích hợp lý.
“Cậu ấy… thật sự đã chết rồi sao?” Mục Ninh Tuyết nghiêm túc hỏi.
“Ừ, là tin tức do Trảm Không mang về, Trảm Không không thể nói dối được. Con đừng quá đau lòng… Thật ra thì bố cũng không ngờ cậu ấy lại thích con đến mức có thể không cần mạng chỉ vì cứu con như vậy. Nếu bố biết… Lúc trước cũng không đến nỗi đối xử với cậu ấy như vậy. Thôi đành chịu.” Mục Trác Vân thở dài một cái.
Mục Ninh Tuyết tựa cằm lên đầu gối, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại những lời ngày đó Mạc Phàm nói với mình trong giáo đường.
Những lời nói đó là lời thật lòng của hắn sao?
Mặc kệ là thật hay giả, cô cũng không thể kiểm chứng được nữa, cứ thế biến thành lời trăn trối cuối cùng của hắn đối với cô.
Một chút mong chờ cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
“Ninh Tuyết, trong vòng một năm tới con đừng sử dụng Băng Tinh Sát Cung. Mặc dù bố rất hi vọng con có thể đứng vững chân ở Mục đại thế tộc, nhưng bố càng không muốn nhìn thấy con xảy ra chuyện. Gia tộc nho nhỏ của chúng ta vốn đã điêu tàn, phải ăn nhờ ở đậu nơi con quái vật khổng lồ Mục thị thế tộc ở Đế Đô. Nếu con mà ngã xuống, cả nhà chúng ta cũng tan nát theo.” Mục Trác Vân nói lời lẽ thấm thía.
“Vâng, con sẽ chú ý.” Mục Ninh Tuyết gật đầu, trong đầu vẫn hồi tưởng lại mấy chuyện mình cảm thấy ngây ngô.
Mục Trác Vân không tiếp tục quấy rầy Mục Ninh Tuyết nghỉ ngơi nữa, ông ta biết chắc chắn con gái đang nhớ về cậu nhóc đã từng bắt cóc cô chạy ra khỏi nhà tù rộng lớn này…
…
Đi ra khỏi phòng, Mục Trác Vân ngồi trên ghế sô pha cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Lúc ông ta đang định nghĩ kế hoạch tiếp theo nên làm gì, quản gia đã dẫn một chàng trai trẻ tuổi cổ có đeo xích bạc và một người đàn ông trung niên với mái tóc chải ngược ra sau để lộ vầng trán đi vào.
Hai người này ăn mặc thoả đáng và nhiều phụ kiện, có ngọc, có dây chuyền, có nhẫn, cũng không biết đó là đồ trang sức bình thường hay là ma khí vô cùng quý báu.
“Thì ra là Chu tiên sinh và cháu Hữu Hoành, Tiểu Linh, đi lấy loại trà tốt nhất ra đây.” Mục Trác Vân vội vàng đứng dậy chào đón.
“Quên cái gọi là trà ngon của ông đi, chúng tôi tới đây xem vết thương của Ninh Tuyết thế nào.” Người đàn ông trung niên họ Chu nói.
“Nó đang nghỉ ngơi, hai vị cứ ngồi xuống đi, đúng lúc tôi cũng muốn nói chuyện với Chu tiên sinh về chuyện con đường thu mua dị cốt từ các siêu thị lớn. Tôi đã chuẩn bị cho việc này được một thời gian, ngài xem ngày nào chúng ta có thể uống trà với hội trưởng của các siêu thị lớn?” Mục Trác Vân cười ha hả nói.
“Chuyện này ông nên tìm người trong gia tộc mới phải, tất cả hội đấu giá và thị trường yêu ma ở Đế Đô này đều mang họ Mục của các người, tìm tôi có tác dụng gì?” Chu tiên sinh nhướng mày nói, vờ như không biết gì.
“Bố đừng nói như vậy, đâu phải bố không biết hiện giờ chú Trác Vân đang gặp khó khăn, nếu chúng ta giúp được thì cũng nên cố gắng giúp đỡ.”
“Khó mà làm được, không thân cũng chẳng quen, mặc dù nhà họ Chu chúng ta cũng có chút thế lực ở Đế Đô, nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc của thế gia.” Chu tiên sinh nói.
“Cái này…” Mặt Mục Trác Vân xấu hổ, không biết đáp lại như thế nào.
Mục Trác Vân rất ghét cảm giác khi có chuyện phải cầu cạnh người khác như thế này, nhưng không thể không làm vậy. Ông ta phải nuôi một gia tộc to như vậy, nhưng đa số đều không có bản lĩnh mà cứ tiêu xài hoang phí. Ông ta đã nói với bọn họ rất nhiều lần rằng hiện giờ gia tộc này đã không còn an nhàn như ở Bác thành lúc trước nữa, tiếc là chẳng có tác dụng gì.
Chu Hữu Hoành thấy lão già Mục Trác Vân này vẫn còn do dự, cũng mất kiên nhẫn, nói thẳng ra: “Chú Trác Vân, ngài cũng biết cháu thật lòng với Mục Ninh Tuyết, nên tiến hành hôn sự của cháu và cô ấy sớm đi, như vậy thì chúng cháu cũng có lý do để toàn lực giúp đỡ ngài. Chúng cháu rất cảm thông với cảnh ngộ của mọi người ở Bác thành, cũng biết ngài đang phải ăn nhờ ở đậu ở Mục thị thế tộc khổng lồ đó, không khác gì người ngoài. Nhưng nếu có hôn sự này thì lại khác, ngài là thông gia với dòng chính của nhà họ Chu, dù Mục thị thế tộc lớn đến mấy cũng phải cho chúng cháu chút mặt mũi, cũng phải khách khí với ngài.
Huống chi, lần này Ninh Tuyết bị trọng thương, chúng cháu vốn định lấy một ít dược liệu quý giá từ trong kho cho cô ấy điều trị một phen, sẽ giúp ích nhiều chi sự hồi phục và tu luyện của cô ấy. Thế nhưng gia chủ nhà cháu nói cô ấy không phải là người của nhà họ Chu, không thể lấy dược liệu quý giá như vậy ra được. Chú Trác Vân, dù thế nào ngài cũng phải nghĩ cho sức khỏe của Ninh Tuyết chứ. Hơn nữa, đến khi tiến vào giảng đường chính của học viện Đế Đô, nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Chu, chút thiên phú này của cô ấy sẽ bị người khác bỏ xa rất nhanh.”
Chu Hữu Hoành không muốn dây dưa, nếu đã định hôn sự rồi thì phải nhanh chóng hoàn thành.
Nhìn dáng người thướt tha của Mục Ninh Tuyết, băng cơ ngọc cốt, dung nhan tuyệt thế kia… Chu Hữu Hoành đã thèm nhỏ dãi từ lâu, nghĩ đến chuyện chỉ cần thành hôn sẽ có được cô, Chu Hữu Hoành càng ra sức thuyết phục Mục Trác Vân.
“Chuyện này… chuyện này…” Mục Trác Vân không thể tự quyết định được, ông ta cũng biết nếu hôn sự này thành công thì gia tộc nhỏ sắp phá sản của mình có thể sống lại.
Nhưng mà...
Nghĩ tới chuyện mạng của Mục Ninh Tuyết là do Mạc Phàm cứu, nếu ông ta lập tức đồng ý hôn sự này, thật sự rất hổ thẹn với linh hồn của nhóc con kia dưới suối vàng…
“Hay là chờ một thời gian nữa? Hiện giờ cơ thể của Ninh Tuyết yếu ớt như vậy, nếu làm chuyện này ngay…” Mục Trác Vân nói.
“Vậy càng đúng lúc thành hôn, xua tan đen đủi.” Chu tiên sinh có chút mất kiên nhẫn nói.
“Thân thể quan trọng, thân thể quan trọng. nếu vậy thì cứ để cho Ninh Tuyết dưỡng thương trước đã, lần sau cháu lại đến thăm cô ấy.” Chu Hữu Hoành cũng cảm thấy không cần nóng lòng nhất thời, ép một người phụ nữ còn nằm trên giường bệnh thành hôn thì quá mất phong độ.
Sớm muộn gì người phụ nữ cực phẩm này cũng là của mình!
“Vậy chúng tôi về trước, chuyện thị trường ông tự nghĩ cách đi.” Chu tiên sinh nói với thái độ rõ ràng.
Chu Hữu Hoành vẫn giữ chút khiêm tốn của con rể tương lai, chào hỏi rồi mới xoay người rời đi.
“Haizz…”
Nhìn theo bóng lưng của bố con nhà họ Chu, Mục Trác Vân thở dài một cái.
Gia tộc, thế gia, thế tộc… đây là ba cái khái niệm hoàn toàn khác biệt!
Mục Trác Vân nắm giữ gia tộc Mục thị, đó chỉ là thằng chột làm vua xứ mù khống chế một Bác thành nhỏ bé mà thôi, ở trong mắt Mục thị thế tộc thật sự, bọn họ chỉ là một nhánh thành viên nhỏ của gia tộc bị lưu đày đến một thành phố nhỏ ở phương Nam
Bác thành đã mất, Mục Trác Vân dẫn theo gia tộc Mục thị bị tàn phá thành mảnh nhỏ trở về Đế Đô. Nhưng mà ngoại trừ Mục Ninh Tuyết là nổi bật trong số những người cùng lứa tuổi, có được chút tiếng nói trong thế tộc truyền thừa Băng hệ không biết bao nhiêu năm này ra, Mục Trác Vân và Mục Hạ giống như những người hầu cấp cao, bị những thành viên quan trọng trong gia tộc kiểm soát nhiều tài nguyên hơn khống chế.
Tuổi bọn họ đã cao, tu vi không thể tăng lên được nữa, rất khó phát triển các mối quan hệ, chỉ có thể dựa vào những người trẻ tuổi, nếu không sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được vì đã khắc lên cái mác người nhà họ Mục.