Chương 327: Linh hồn phản phệ

Edit: Cơ Hoàng

“Tinh phách, cậu phải có rất nhiều tinh phách. Bây giờ cậu phải khống chế tốt sức mạnh của chính mình bằng bất cứ giá nào, vậy thì tôi mới có thể đưa cậu về quân đội, để quân đội cung cấp đủ nhiều tinh phách cho cậu thì mới bảo đảm được linh hồn của cậu không bị cắn nuốt ngược lại. Ác Ma hệ thật sự là Ác Ma, bởi vì nó tương đương với việc ký kết khế ước với Ác Ma. Ác Ma cho cậu sức mạnh giống như Ác Ma, sau đó nó sẽ lấy đi linh hồn của cậu.” Trảm Không vội vàng nói với Mạc Phàm.

Cho dù Mạc Phàm có được bốn hệ, nhưng hắn bộc phát ra sức mạnh lớn bao nhiêu thì sẽ phải chịu cắn trả mãnh liệt từng đó.

Để có thể bảo vệ linh hồn, phương pháp duy nhất chính là thu hoạch được số lượng lớn tinh phách.

Tinh phách chính là bảo vật quan trọng để dưỡng hồn, nếu như nói Ác Ma hệ ban cho Mạc Phàm sức mạnh ác ma rồi sẽ rút đi linh hồn tuổi trẻ của hắn, như vậy thì có đủ nhiều tinh phách cũng sẽ triệt tiêu được ít nhiều.

Thứ này yêu cầu số lượng tinh phách vô cùng khổng lồ, Trảm Không cũng không xác định được quân đội có cung cấp vô hạn hay không, bởi vì anh hoàn toàn không biết phải cần bao nhiêu tinh phách mới có thể giữ được linh hồn của Mạc Phàm. Nhưng bất luận thế nào, Trảm Không đều sẽ giúp Mạc Phàm sống sót!

“Khống chế tốt bản thân, tôi đưa cậu đến quân đội...” Trảm Không nói.

“Rống rống!”

Dường như Mạc Phàm đã mất đi ý thức, hắn như một con sói dữ ngửa mặt lên trời gào rống.

Đột nhiên hắn nhảy dựng lên, bay vụt đi như mũi tên rời cung, biến mất khỏi tầm mắt của Trảm Không với tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Trảm Không thay đổi, thi triển Phong Chi Dực định đuổi theo, nhưng dòng khí xung quanh vừa mới ngưng tụ đã lập tức tan rã. Lúc này Trảm Không mới phát hiện ra mình cũng bị thương khá nặng, khó mà thi triển Phong Chi Dực vốn tiêu hao rất nhiều ma năng.

“Mạc Phàm!” Trảm Không hô to về phía cái bóng ác ma đang đang điên cuồng chạy đi trong thành phố Kim Lâm.

Bóng dáng ác ma cũng không dừng lại, hắn điên cuồng chạy về một hướng nào đó, cảm giác như không bao lâu nữa là sẽ chạy ra khỏi thành phố Kim Lâm.

Vấn đề là hắn cứ lang thang không có mục đích mà tiến vào núi sâu rừng già thì chỉ còn kết cục là linh hồn bị rút cạn.

Trảm Không nhìn theo bóng dáng ác ma dần biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt không biết nên biểu lộ sự thống khổ như thế nào.

Trên thực tế, sau tai nạn Bác thành, Trảm Không vẫn luôn để ý đến Mạc Phàm, bao gồm cả việc nhờ viện trưởng Tiêu phá lệ giúp đỡ hắn một chút.

Trảm Không biết sớm muộn gì thiên phú trời sinh song hệ của Mạc Phàm cũng bị công khai, nên sau khi biết được thí nghiệm Ác Ma hệ khủng khiếp này của quân đội, Trảm Không vẫn luôn nhờ người để ý hướng đi của Lục Niên trong quân đội. Quả nhiên bọn họ đã ra tay.

Chẳng qua Trảm Không đã xem nhẹ sự điên cuồng không từ thủ đoạn của gã ma quỷ Lục Niên. Thậm chí gã còn sai các cấp dưới tận tâm và trung thành của mình từ chức và làm ra việc điên rồ như thế.

Các sinh viên đã chết gần một nửa, ngay cả Mạc Phàm cũng bị tinh thần cắn trả mà biến mất, không rõ sống chết. Điều này làm cho Trảm Không phẫn nộ đến mức đấm một cái thật mạnh xuống mặt đất, tự trách không đề phòng từ trước.

Không thể đuổi theo Mạc Phàm, bây giờ Trảm Không không còn sức lực để đuổi theo. Bản thân anh bay từ một thành phố khác tới đây đã tiêu hao rất nhiều ma năng của Phong hệ. Huống chi, ở nơi rừng núi hoang vắng này, dù có Phong Chi Dực cũng chưa chắc theo kịp Ác Ma Mạc Phàm đang bùng nổ tốc độ.

Một lần nữa đứng dậy, Trảm Không đành phải đi đến khu vực trung tâm thành phố đã hoàn toàn thay đổi không nhận ra được.

Không lâu sau Trảm Không đã tìm được bốn sinh viên kia, còn có mấy cấp dưới của Lục Niên.

“Nếu các người dám phản kháng, tôi cũng không ngại xử quyết các người ngay bây giờ.” Trảm Không lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Tưởng Nghệ.

Tưởng Nghệ lắc đầu, làm ra vẻ buông tay chịu trói, mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ không phản kháng, nhưng có thể cho chúng tôi biết chỉ huy sao rồi không?”

“Chết rồi, bị thành quả Ác Ma của các người xé nát linh hồn.” Trảm Không trả lời.

Tưởng Nghệ và mấy sĩ quan kia đều ngẩn ngơ, nhất định phải nhìn thấy thi thể Lục Niên thì mới chịu tin.

Kết quả là bọn họ nhìn thấy thi thể của Lục Niên, ngực bị xuyên thủng.

Khuôn mặt gã gần như vặn vẹo, có lẽ giây phút tử vong còn phải chịu sự đau đớn tột độ, giống như lời Trảm Không nói, linh hồn đã bị Ác Ma Mạc Phàm xé nát!

Tưởng Nghệ và mấy sĩ quan đều khóc rống lên, nhưng trong mắt Triệu Mãn Duyên, Bạch Đình Đình, Mục Nô Kiều lại khoái trá vì báo được thù. Bọn họ hận tên ma quỷ Lục Niên đến thấu xương, hận sự diệt khẩu khiến người giận sôi kia cùng với sự tàn sát vô nhân đạo không quan tâm đến đạo nghĩa quân pháp sư. Rốt cuộc thì đám sinh viên ra ngoài rèn luyện như bọn họ đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ chỉ là vì dã tâm điên cuồng của tên ma quỷ Lục Niên kia?

“Mạc... Mạc Phàm đâu? Cậu ấy bị thương sao? Em có thể chữa thương cho cậu ấy.” Bạch Đình Đình vội vàng hỏi.

“Trở về rồi nói” Trảm Không không muốn nhiều lời.

“Xin hãy cho bọn em biết.” Mục Nô Kiều lại có thái độ kiên quyết.

“Tôi sẽ thông báo cho người nhà của cậu ấy.” Trảm Không thấp giọng nói, vành mắt đỏ bừng nhìn đám người Tưởng Nghệ.

Lúc này Trảm Không đang vô cùng tức giận, bởi vì hành động điên cuồng như đao phủ của Lục Niên, bọn họ đã biến một thiên tài rất có khả năng tỏa sáng trong lĩnh vực ma pháp thành một Ác Ma.

Giống như lúc trước Trảm Không từng nói.

Cho dù không dùng thứ này, chỉ cần có thời gian, Mạc Phàm có trời sinh song hệ vẫn sẽ khiến cả thế giới biết tên của hắn, cần gì phải làm điều thừa thãi.

Không có ai coi trọng Mạc Phàm bằng Trảm Không!

Thi thể của Lục Niên được mang về.

Các sinh viên vốn chỉ đến thành phố Kim Lâm thăm dò rèn luyện lại trở về học viện Đế Đô với tỉ lệ sống sót thấp nhất từ trước đến nay, đây là một kết quả mà không ai ngờ được.

Phía quân đội đã phái người tới nhận thi thể Lục Niên cùng với Tưởng Nghệ tự nguyện làm chứng tại tòa án quân sự.

Quân khu chỗ Lục Niên muốn che giấu chuyện đen tối trong quân đội này xuống để tránh tạo thành ảnh hưởng xấu, nhưng bên nhà trường sẽ không để yên.

Theo yêu cầu của Trảm Không, hai bên nhà trường và quân đội sẽ không công bố tin tức liên quan tới Ác Ma hệ, chỉ công bố với bên ngoài là thí nghiệm tà ác nào đó. Mà chuyện Mạc Phàm ác ma hoá cũng không được công khai ra ngoài, người biết chuyện này cũng chỉ có Trảm Không, viện trưởng Tùng Hạc, viện trưởng Tiêu, giáo sư Thu Vũ Hoa và bốn người bạn được Mạc Phàm cứu sống.

Tưởng Nghệ và các sĩ quan biết chân tướng đều bị xử tử, xem như Tưởng Nghệ vẫn giữ được chút lương thiện cuối cùng, biến Mạc Phàm trong mắt thế nhân thành một anh hùng xả thân cứu đồng đội chứ không phải một Ác Ma không biết ở đâu hay đã chết ở phương nào.

Bên tai là tiếng chim hót quen thuộc, là mấy sinh linh nhỏ bé sống trên cây Ngô Đồng lớn ở giữa sân, dường như bọn chúng đã trưởng thành, tiếng hót cũng trở nên thành thục.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chậu cây cạnh cửa sổ tỏa hương thơm suốt đêm. Có vẻ như trong khoảng thời gian mình rời khỏi đây, mấy hầu gái vẫn tưới nước cho nó, giờ nó đã khỏe mạnh trưởng thành.

Trong phòng có mùi hương quen thuộc, mùi chăn, mùi thơm còn sót lại, túi thơm trên gối...

“Cô chủ tỉnh lại, cô chủ tỉnh lại rồi!”

Mục Ninh Tuyết mới vừa có một chút ý thức đã nghe cô hầu gái kia gọi với ra bên ngoài.

Ngay sau đó cô nghe được tiến đi lên cầu thang, không lâu sau, Mục Trác Vân với khuôn mặt tiều tụy, già nua đang vô cùng kích động xông vào.

“Tỉnh rồi à, con gái ngoan của bố, cuối cùng con cũng tỉnh.” Mục Trác Vân vô cùng quan tâm nói.

“Bố...” Mục Ninh Tuyết khẽ cong khóe miệng, coi như là mỉm cười.

“Lần sau không bao giờ bố cho con đi rèn luyện gì đó nữa, tuyệt đối không được!” Mục Trác Vân nói.

Mục Ninh Tuyết từ từ nhớ lại chuyện trước khi mình bất tỉnh, trong đầu chỉ có một khuôn mặt khiến người ta giận sôi, chính mình đã dùng hết sức bắn một mũi tên đóng băng bọn họ.

Chẳng lẽ là mình đã chạy thoát?

Nhưng mà, hình như không đơn giản như vậy. Trong quá trình ý thức mơ hồ, dường như cô nghe thấy có người khóc bên tai, có người đau lòng nói gì đó, hình như có liên quan tới Mạc Phàm.