Chương 29: Phóng thích hoàn mỹ, Hỏa Tư!

Edit: Cơ Hoàng

Cùng là Hỏa hệ mạnh mẽ, Chu Mẫn nhìn ánh sáng tản ra kia mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập vẻ khó tin.

Hóa ra cái tên học sinh vẫn bị cô nàng căm ghét là không biết tiến bộ kia... còn mạnh hơn cả Mục Bạch sao?

Mình vẫn nhìn nhầm?

Tất cả sự khiếp sợ, không dám tin tưởng, tất cả cảm xúc vui vẻ cùng kinh ngạc đều kém xa tít tắp biểu cảm trên mặt của Mục Bạch, trông cậu ta như bị tùng xẻo vậy.

Hai chữ "vẻ mặt" này cũng không thể dùng để hình dung biểu cảm trên mặt Mục Bạch nữa, nó đã vặn vẹo thành một nắm, từng thớ thịt trên mặt cậu ta đều đang run rẩy.

Trên thế giới này còn có điều gì đau khổ hơn so với việc người mình ghét nhất trở nên mạnh mẽ như vậy?

Chó săn Triệu Khôn Tam dụi mắt vô số lần nhưng vẫn nhìn thấy ánh sáng tản ra, dáng vẻ chửi bới vênh vang đắc ý với Mạc Phàm trước đó đã không còn sót lại chút gì, triệt để biến thành một tên ngu ngốc buồn cười, đứng trong đám người cực kỳ nổi bật!

"S!"

"S!"

"S!"

Thành tích cuối cùng "S!"

Điểm kiểm tra cao nhất của trường là S, nhưng mọi người đều rõ ma năng trong Tinh Trần của Mạc Phàm còn cao hơn Mục Bạch mấy phần.

"Bạn học Mạc Phàm, em có muốn tiếp tục kiểm tra hạng mục sau nữa không?"

"Đương nhiên là có ạ!" Mạc Phàm khẽ mỉm cười.

Ông đây cũng chờ ngày này lâu lắm rồi!

Mẹ, nếu không phải là thế giới biến đổi, có lẽ cuộc thi vào trung học phổ thông cũng gần như thế này, cũng may kết quả cuối cùng là thật!

Đương nhiên Mạc Phàm muốn thi phóng thích rồi.

Khổ tu ma pháp không phải là để nổi bật trước mặt người khác như nhận giải Oscar sao?

"Hỏa Tư!"

Toàn bộ quá trình chuẩn bị cực kỳ trôi chảy, sau khi Mạc Phàm dứt lời thì khí chất cũng trở thành trang nghiêm và tự tin.

Hơi nóng lấy Mạc Phàm làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán ra ngoài, đập vào mặt mấy trăm người, cảm giác nóng rát vô cùng rõ ràng.

Sau khi Mạc Phàm hoàn thành sắp xếp Tinh Tử thì Tinh Quỹ đã nhanh chóng biến ảo và quấn quanh cơ thể Mạc Phàm...

Màu đỏ đậm đập vào mắt, nóng hừng hực!

Một ngọn lửa vọt lên từ trên bàn tay hơi nắm của Mạc Phàm giống như một con mãnh thú không thể chờ đợi được nữa.

"Đi đi!"

Vung tay lên, quả cầu lửa như ngôi sao băng đỏ đậm lóa mắt xẹt qua trường thi, chuẩn xác chui vào thân con rối hình người.

"Lên cho ta!"

Tay giơ cao lên đầu, không khí yên tĩnh khoảng một giây thì hỏa diễm bỗng nhiên điên cuồng lan nhanh trên cơ thể con rối.

Hỏa thế hừng hực màu đỏ thắm càng đốt càng mạnh mẽ, chỉ sau mấy giây đã nuốt hết cả con rối.

Ánh lửa chiếu lên gương mặt Mạc Phàm, hắn đang cười, cười vô cùng tự tin sảng khoái.

Đây chính là Hỏa Tư, khống chế sức mạnh của lửa, ngầu không còn gì để nói!

...

Sau khi hoàn thành tất cả những thứ này, Mạc Phàm xoay người lại.

Những người ở đây ngây ra như phỗng.

Giáo viên, học sinh, lãnh đạo vẫn chưa kịp tỉnh lại khỏi thành tích sát hạch Tinh Trần cấp S của Mạc Phàm đã lập tức nhìn thấy Mạc Phàm hoàn thành phóng thích Hỏa Tư cực kỳ trôi chảy.

Không hề có một chút ngập ngừng, càng không hề bị mất sự tự nhiên, thậm chí tốc độ phóng thích còn nhanh hơn cả Mục Bạch!

Vốn dĩ ma pháp Hỏa hệ ở sơ giai còn cáu kỉnh hơn Băng hệ nên sau khi Mạc Phàm phóng thích Hỏa Tư xong, phản ứng của mọi người còn mãnh liệt hơn gấp mười lần so với Băng Mạn của Mục Bạch. Không đơn thuần là vì Mạc Phàm vươn mình đầy hoa lệ mà càng vì khí thế lẫm liệt của Hỏa hệ!

"Chấm điểm đi." Mạc Phàm liếc mắt nhìn ba vị giám khảo đang há hốc mồm, cực kỳ đẹp trai phóng khoáng nói.

"A!"

"B!"

"A!"

Thành tích phóng thích được đưa ra chỉ trong nháy mắt.

Quả nhiên thành tích của Mạc Phàm cao hơn Mục Bạch.

Mục Bạch đã tức giận đến nỗi cơ tim tắc nghẽn, lần này cậu ta sắp tắt thở thật rồi!

Tại sao lại như vậy? Điều này không phù hợp với kịch bản!

Kết quả cả hai hạng mục kiểm tra của Mạc Phàm đều cao hơn Mục Bạch!

"Đây thật sự là Mạc Phàm mà chúng ta quen biết sao?"

"Đây là trận lội ngược dòng trâu bò nhất trong lịch sử, biến thành học sinh xuất sắc chỉ trong một giây, chọc mù mắt chó của tao rồi!" Hứa Thanh Lâm nói.

Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh cười đến nỗi sái quai hàm.

Ông thầy mặc kệ Mục Bạch với Mạc Phàm có ân oán gì, trong lớp lại có thêm một học sinh điểm S, thậm chí điểm phóng thích còn cao nhất trường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là người đứng nhất toàn trường chứ?

Từ số cuối nhảy vọt lên số một, e là không có chuyện nào làm người ta giật mình bằng chuyện này, mọi thứ cứ như đang nằm mơ vậy.

Ngoài Mạc Phàm đứng thứ nhất ra thì Mục Bạch sẽ ngồi chắc chắn ở vị trí thứ hai.

Kết quả, hai người giỏi nhất trường đang là học sinh trong lớp của ông ấy, ông ấy sắp được tăng lương thăng chức rồi!

"Không hổ là Mục thị thế gia, Mục Trác Vân lão đệ đúng là đã cho những tổ chức ma pháp trêu đùa trẻ con như chúng tôi được mở mang tầm mắt. Tôi nhớ không lầm thì em học sinh Mạc Phàm này chỉ là con trai của tài xế trong trang viên các ngài thôi. Đúng là gia tộc lớn có khác, vô tình thôi cũng có thể hun đúc ra một học sinh tài năng xuất chúng nhất Bác thành thế này!" Đặng Khải của Liên Minh Thợ Săn nói.

Mục Trác Vân nhìn Đặng Khải.

Đặng Khải là cao tầng trong Liên Minh Thợ Săn, đồng thời cũng là thành viên Ban Giám hiệu trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan. Ông ta là người có tu vi cao nhất và có thực lực mạnh nhất trong tất cả thành viên của Ban Giám hiệu.

Thấy Đặng Khải khen ngợi như vậy, mấy vị khác trong Ban Giám hiệu cũng thổn thức không thôi.

Muốn không phục cũng không được, một đứa con trai tài xế còn trâu bò như thế, có thể so với những mầm ma pháp tốt mà bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng kia rồi!

Mục Trác Vân còn đang kinh ngạc cũng từ từ hồi phục tinh thần.

Ông ta chưa từng nghĩ Mạc Phàm là người có tài như vậy, bây giờ lại được những người nổi tiếng trong nghề đang đứng bên cạnh ca ngợi, tâm trạng ông ta cũng trở nên tốt hơn bao giờ hết.

Mà tâm trạng tốt thì trong lòng Mục Trác Vân cũng nảy sinh ra vài ý tưởng.

Mặc dù những người trẻ tuổi trong gia tộc đã có Mục Ninh Tuyết đứng đầu, tuy nhiên cũng cần phải bồi dưỡng con cái dòng chính, con cháu chi thứ khác mới có thể củng cố sức mạnh gia tộc bọn họ.

Đúng lúc là Mục thị gia tộc bọn họ vô cùng khuyết thiếu Ma pháp sư chủ tu Hỏa hệ.

Tuy rằng trước đây tên nhóc này đã từng làm chuyện khiến ông ta vô cùng phẫn nộ, nhưng dù sao cũng là trẻ con nên còn chưa biết gì. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần phải truy cứu tiếp nữa, chi bằng bây giờ cho thằng nhóc này chút lợi ích để nó có thể dốc sức cho Mục thị thế gia.

Đương nhiên là thằng nhóc đó sẽ không được tiếp cận với Mục Ninh Tuyết, có thể đưa nó đến chỗ con trai trưởng Mục Giang Minh của ông ta bồi dưỡng thành một nhân viên Hỏa hệ xuất sắc cho gia tộc, đây cũng không phải là một việc xấu.

Nhân tài mà, đáng được ông ta đưa tay đón nhận!

Mục Trác Vân vuốt râu mép, trong mắt cũng hiện mấy phần vừa ý. Thấy Mạc Phàm đã ra khỏi trường thi, ông ta mở miệng nói: "Mạc Phàm, cậu tới đây."

Mạc Phàm nhìn Mục Trác Vân một chút, không biết lão già khốn nạn này gọi mình đến làm gì.

Mạc Phàm đi tới trước mặt những vị lãnh đạo này với sự nghi ngờ, đôi mắt hắn lại không tự chủ liếc nhìn Mục Ninh Tuyết.

Á đù, có mấy năm không gặp mà cô bé này đã trở nên xinh đẹp hại nước hại dân như thế này rồi!

"Khụ khụ!" Mục Trác Vân khặc một tiếng.

Mục Ninh Tuyết chuyển tầm mắt.

Mạc Phàm cũng thu hồi ánh mắt.

"Gọi tôi sao?" Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn Mục Trác Vân vóc người cao to, cường tráng.

Trước mặt người khác, Mục Trác Vân luôn có khí thế uy nghiêm của một bậc đế vương khiến cho rất nhiều con cháu [1] sợ hãi không dám thở mạnh trước mặt mình.

[1] Nguyên văn là tiểu bối: Từ thường được dùng để chỉ những thế hệ nhỏ tuổi hơn mình.

Nhưng Mạc Phàm lại không như vậy, trừ việc sinh được một cô con gái xinh đẹp đáng giá ra thì toàn thân lão già này đều tỏa ra hơi thở khốn nạn.